Dịch: Anh Nguyễn

Cố Tranh luôn cảm thấy câu nói này có vẻ quen thuộc, nhưng khi nghiêm túc suy nghĩ lại, anh lại có cảm giác như đang đứng trên bờ tìm những viên ngọc trai vô tình rơi xuống biển.

Nhìn thấy Yến Khâm ngày càng khóc lóc thảm thiết trên giường bệnh, trong giây lát anh ngơ ngác.

Lúc này, anh thực sự tin lời Yến Khâm nói.

Cậu thực sự đã mất trí nhớ.

Suy cho cùng, cậu chưa bao giờ khóc trước mặt anh sau bảy năm kết hôn.

Ngay cả khi đau khổ nhất, cậu cũng chỉ im lặng chạy đến ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn mà không nói một lời với anh.

Cậu đã bao giờ từ chối anh như thế này bao giờ chưa?

Tuy rằng không đoán ra được nguyên nhân, nhưng Yến Khâm dù sao cũng vừa mới tỉnh lại, Cố Tranh cũng không dám để cậu khóc nữa, vội vàng an ủi cậu.

Tuy nhiên, hiệu quả lại càng tệ hơn. Yến Khâm không biết mình đang mơ thấy gì nên cứ bảo anh ra ngoài, như không muốn nhìn thấy anh.

Nhưng Cố Tranh lại lo lắng khi để ở đây một mình.

Ngay lúc hai người đang bế tắc, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Yến Trúc bước vào.

Yến Khâm vừa nhìn thấy Yến Trúc, tựa như nhìn thấy cứu tinh, lập tức kêu lên: “Chị.”

Yến Trúc bị tình cảnh trước mắt giật mình, vội vàng đi tới hỏi: “Sao vậy? Chị vừa rời đi một lát, xảy ra chuyện gì vậy?”

Yến Khâm khóc rất nhiều và do vết thương ở ngực, cậu gần như tắt thở.

Một câu ngắt quãng nói ra: “Bảo anh ấy... cút ra ngoài.”

Yến Trúc nghe thấy điều này, ngay lập tức đuổi Cố Tranh ra ngoài mà không hỏi lý do.

Cố Tranh nhìn cánh cửa đột nhiên đóng lại trước mặt, vô thức giơ tay định đẩy nó ra, tuy nhiên, anh vừa chạm vào cửa đã dừng lại, cuối cùng rút tay lại.

Những ngón tay buông thõng hai bên chân anh tiếp tục siết chặt, chiếc khăn tay trong lòng bàn tay anh nhăn nheo.

Trong lòng anh có một cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.

Anh không biết cảm giác này là gì, anh chỉ biết nó xuất hiện vào lúc anh nghe tin Yến Khâm gặp tai nạn xe hơi.

Và anh có linh cảm rằng một khi cảm giác này xuất hiện thì nó sẽ không bao giờ tiêu tan.

------

Trong phòng bệnh, Yến Trúc lấy giấy lau nước mắt, hỏi: “Sao vậy? Cố Tranh chọc giận em à?”

“Không.” Yến Khâm lúc này đã lấy lại bình tĩnh, nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm.

Yến Trúc không khỏi có chút lo lắng khi thấy cậu im lặng: “Có chuyện gì mà em không thể nói với chị nữa sao?”

Yến Khâm dường như không muốn nói về vấn đề này nữa và quay đầu sang một bên.

Yến Trúc thấy thế, không còn sức ép cậu nữa, nhẹ nhàng vỗ chăn, ý dỗ cậu ngủ như một đứa trẻ.

Căn phòng trở nên yên tĩnh một lúc.

Nhưng không biết qua bao lâu, Yến Khâm lại quay đầu lại nói: “Chị.”

“Chuyện gì vậy?”

“Sau khi xuất viện, em có thể về nhà cùng chị được không?”

-----

Những ngày sau đó, Yến Khâm không bao giờ gặp lại Cố Tranh nữa.

Cậu không cần phải đoán cũng biết đó là do ai.

Khi đưa ra yêu cầu này, Yến Trúc có chút bối rối. Nhưng Yến Khâm có thể cảm nhận rõ ràng Yến Trúc không thích Cố Tranh nên đã đồng ý mà không hỏi tại sao.

Vì thế suốt một tháng, Yến Khâm không gặp lại Cố Tranh.

Nhưng không sao, Cố Tranh tới gặp cậu, đại khái là vì muốn làm tốt việc giữ thể diện.

Hiện tại, cả hai đều đang thoải mái.

Không biết có phải vì suýt chết một lần hay không, nhưng Yến Khâm cảm thấy mình đã mở rộng tầm mắt rất nhiều.

Bây giờ cậu có thể bình tĩnh đối mặt với mối quan hệ của mình với Cố Tranh.

Nghĩ đến đây cậu cũng không còn cảm thấy buồn nữa.

Thời gian nằm viện một tháng này không hề vô ích. Cậu mỗi ngày đều nằm trên giường và chỉ nghĩ về tương lai của mình.

Bây giờ xem ra ly hôn là lựa chọn tốt nhất cho cả cậu và Cố Tranh.

Vì vậy, cậu dự định sẽ về nhà sống một thời gian sau khi xuất viện, rồi đệ đơn ly hôn với lý do bất hòa tình cảm.

Đến lúc đó, Cố Tranh nhất định sẽ rút ra thỏa thuận ly hôn của bọn họ, sau đó mọi người sẽ đánh nhau vì ly hôn.

Một khi cuộc hôn nhân tan vỡ, không gì có thể ngăn cản cậu được nữa.

Cậu muốn đi du lịch khắp sông núi lớn của quê hương và bắt đầu lại cuộc sống mới.

Sau khi hạ quyết tâm, Yến Khâm yên tâm ổn định ở bệnh viện, mỗi ngày đều phối hợp.

Cuối cùng, một tháng sau khi nhập viện, bác sĩ thông báo với cậu rằng ngày mai cậu có thể xuất viện.

Lúc đó Yến Khâm đang ăn, nghe được tin thì liền vui vẻ ăn thêm một bát nữa.

Nếu không xuất viện, cậu sẽ chết ngạt trong bệnh viện mất.

Vì quá phấn khích nên ngày hôm sau cậu đã thức dậy vào lúc năm giờ, thấy vẫn còn sớm, cậu ngồi dậy và thu dọn đồ đạc.

Yến Trúc vừa đi tới liền nhìn thấy Yến Khâm ngồi trên giường bệnh ôm túi đồ, vẻ mặt chuẩn bị đi.

Yến Trúc bất đắc dĩ cười, đem đồ ăn mang theo tới trước mặt, để cậu ăn sáng, còn cô đi làm thủ tục xuất viện cho cậu.

Để giết thời gian, Yến Khâm ngẫu nhiên tìm được một bộ phim.

Trong lúc cậu đang chán nản nhìn thì cửa mở phòng bệnh đột nhiên vang lên.

Yến Khâm cho rằng Yến Trúc đã làm xong thủ tục, lập tức bấm tạm dừng, ngẩng đầu lên hỏi: “Được...”

Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy rõ người đứng cách đó không xa, lời nói đã nghẹn lại trong cổ họng cậu trước khi cậu kịp nói xong.

“Làm cách nào anh tới đây được?”

Cố Tranh dường như không nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cậu, đi về phía cậu.

Cố Tranh lúc này đã khác với lần trước lúc cậu mới tỉnh lại. Một bộ vest cứng nhắc ép chặt vào người anh, vẻ suy sụp trên khuôn mặt không còn nữa, anh vẫn uy nghiêm và tự chủ như ngày nào.

Nhưng đã khác trước kia, từ lúc anh bước vào, ánh mắt anh đều rơi vào Yến Khâm, không hề rời khỏi cậu một giây phút nào.

Yến Khâm có chút khó chịu quay đầu đi.

Sau đó liền nghe Cố Tranh trả lời: “Bác sĩ nói hôm nay em sẽ xuất viện, tôi đến để đưa em về.”

Yến Khâm nghe vậy, có chút bối rối: “Anh định đưa tôi về đâu?”

"Về nhà." Cố Tranh trả lời từng chữ.

Trong đầu Yến Khâm tràn ngập nghi vấn.

Bọn họ ly hôn rồi, còn về nhà gì nữa?

Nhưng nghĩ lại, cuộc ly hôn của họ vẫn chưa ai biết nên họ vẫn là vợ chồng.

Sẽ thực sự không phù hợp nếu Cố Tranh phớt lờ cậu vào lúc này.

Với suy nghĩ này, Yến Khâm hiểu mục đích của anh và biết rằng đó chỉ là để giữ thể diện thôi.

Vì thế cậu rất hợp tác nói: “Thật xin lỗi, Cố tiên sinh, tôi vẫn chưa nhớ ra anh. Lúc này về với anh thật sự không thích hợp, cho nên tôi sẽ không về với anh.”

Không ngờ Cố Tranh lại trả lời: “Không nhớ cũng không sao, rồi em sẽ nhớ lại thôi. Hơn nữa bác sĩ còn nói môi trường quen thuộc càng có lợi cho việc khôi phục trí nhớ của em hơn."

Yến Khâm không ngờ sau khi nhường anh một bước anh lại không đi xuống bậc thang mà chỉ trực tiếp chỉ điểm.

Vì thế cậu thở dài, cúi đầu, vẻ mặt buồn bã: “Thật ra lúc nhập viện tôi đã hỏi chị gái rồi.”

“Hửm?”

"Chúng ta chỉ là hôn nhân công việc, không có tình cảm gì cả. Cuộc sống hôn nhân của chúng ta không hạnh phúc. Vì vậy trong thời gian này, anh nên suy nghĩ cho kỹ. Cuộc hôn nhân này khiến cả hai chúng ta đau khổ. Giờ tôi cũng không nhớ anh là ai rồi, vậy chúng ta ly hôn nhé.”

Yến Khâm thành thật nói xong, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

Chờ đợi anh gật đầu đồng ý, tốt nhất nên lấy tờ giấy ly hôn đặt xuống ngay lập tức.

Không ngờ Cố Tranh không biết vì sao chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, hồi lâu không nói chuyện.

Yến Khâm nhìn thấy anh có chút không thoải mái, đang định hỏi anh có chuyện gì vậy?

Cố Tranh cuối cùng lên tiếng: “Tôi không đồng ý.”

Yến Khâm: “? ? ?”

Ai không đồng ý cơ, anh ký giấy ly hôn rồi mà?

Tại sao đột nhiên anh lại thay đổi ý định?

Yến Khâm bối rối nhưng không thể vạch mặt anh bằng cách tát vào mặt anh.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cảm thấy có lẽ anh không hài lòng về điều gì đó nên ngập ngừng hỏi: “Tại sao? Anh không hài lòng về điều gì đó à?”

Tuy nhiên, Cố Tranh chưa kịp trả lời thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Sau đó, Yến Trúc mang theo một đống thuốc đi vào.

“Thủ tục đã hoàn tất, chúng ta đi thôi.”

Vừa dứt lời, cô liền nhìn thấy Cố Tranh ở bên cạnh.

Trên mặt Yến Trúc hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không muốn nhìn thấy anh, nhưng vẫn cố nở nụ cười chiếu lệ, hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Cố Tranh nghe vậy quay người lại đáp: “Chị ơi, em đến đưa Yến Yến về nhà.”

Lời nói của anh như một quả bom nổ bên tai hai chị em.

Cả phòng bệnh im lặng một lúc.

Mặc dù Yến Khâm đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân nhưng trong mắt cậu vẫn hiện lên một tia không thể tin được.

Sau nhiều năm chung sống, Cố Tranh chưa bao giờ gọi Yến Trúc là "chị", thậm chí anh chỉ gọi cô là "chị" khi có mặt cha mẹ ở đó.

Lại còn gọi cậu là Yến Yến?

Rõ ràng anh luôn gọi cậu là Yến Khâm mà.

Mọi chuyện hôm nay thế nào vậy?

Yến Khâm trong giây lát tự hỏi liệu mình có phải cũng bị tai nạn ô tô và bị tổn thương não hay không.

Thấy hai người đều không lên tiếng, Cố Tranh nói tiếp: “Chị, em đã hỏi bác sĩ, ông ấy nói môi trường quen thuộc sẽ càng có lợi cho việc khôi phục trí nhớ của Yến Yến.”

Yến Trúc cười đáp lại: “Ý em là ở nhà chúng tôi không phải là môi trường mà em ấy quen thuộc?”

“Ý em không phải vậy.” Cố Tranh bình tĩnh nói tiếp: “Chỉ là bây giờ chúng em đã là vợ chồng hợp pháp, để em ấy về nhà với em thì hợp lý hơn.”

Nghe anh nói xong, Yến Khâm lập tức hối hận vì đã giả vờ mất trí nhớ.

Cậu không ngờ Cố Tranh lại đột nhiên uống nhầm thuốc.

Rõ ràng họ đã ly hôn và giờ họ đang nói về việc trở thành một cặp đôi hợp pháp sao?

Đáng tiếc, chuyện ly hôn lúc đầu cậu không nói cho ai biết, hiện tại thậm chí còn không thể phản bác được.

Đây không phải là vấn đề nan giải à?

“Được rồi, chúng ta đừng tranh cãi nữa. Cho dù Yến Yến có mất trí nhớ, em ấy vẫn là một cá nhân độc lập. Hãy hỏi ý kiến của em ấy đã.”

Yến Khâm nghe vậy lập tức nói: “Chị, em cùng chị về nhà.”

Vốn còn lo lắng Cố Tranh sẽ không đồng ý, không ngờ anh chỉ liếc nhìn Yến Khâm, sau đó bình tĩnh đáp: “Được rồi.”

Yến Khâm: “...”

Đồng ý còn không có chút chân thành nào, sao vừa rồi lại cãi vã gay gắt như vậy?

Yến Khâm ngừng nói những điều vô nghĩa và bước ra ngoài với Yến Trúc.

Tuy nhiên, vừa tới cửa, cậu đã nghe thấy giọng nói của Cố Trạch từ phía sau truyền đến: “Hai ngày nữa tôi sẽ tới đón em.”

Yến Khâm hơi khựng lại, nhưng không trả lời, chỉ bước ra ngoài như không nghe thấy.

Khi Yến Khâm trở về, chỉ có mẹ Yến ở nhà, đang học làm đồ ăn nhẹ trong bếp.

Thấy cậu đã quay lại, bà ngạc nhiên bước ra và ôm cậu bất kể có bột mì trên tay.

“Yến Khâm, mẹ rất nhớ con, mẹ gọi điện thoại con cũng không trả lời, mẹ nghe chị con nói con cùng Tiểu Tranh đi du lịch.”

"À... vâng." Yến Khâm trả lời.

“Này, Tiểu Tranh đâu? Con có về cùng nó không?”

“Công ty của anh ấy còn có việc phải làm.”

“À, các con còn trẻ cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình. Đừng để quá mệt mỏi. Đừng như bố con, người lúc nào cũng mệt mỏi.”

Yến Khâm mỉm cười không nói gì.

Mẹ Yến không nhận ra có chuyện gì, cười nói: “Mẹ vào tiếp tục làm bánh đây. Con gọi điện cho Tiểu Tranh rồi, bảo thằng bé buổi tối đến nhà chúng ta ăn cơm.”

Yến Khâm nghe vậy, vội vàng nói: “Không, không, không, buổi tối anh ấy có tiệc nên không đến được.”

“Được rồi." Mẹ Yến có chút tiếc.

Yến Khâm nhìn mẹ mình bộ dáng có chút thất vọng, không khỏi có chút xúc động, tuy rằng Cố Tranh mấy năm nay không thích cậu, nhưng anh đã làm rất tốt việc giữ thể diện.

Mỗi lần đến, anh đều đóng vai người chồng, người con rể tốt.

Vì vậy, cha Yến và mẹ Yến luôn cảm thấy họ là một cặp đôi yêu nhau.

Cậu cũng rất quan tâm đến Cố Tranh.

Đây cũng là lý do tại sao Yến Khâm không nói cho họ biết ngay dù họ đã ký giấy ly hôn.

Cậu sợ họ sẽ không thể chấp nhận nó trong một thời gian.

Vốn dĩ đây là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng hiện tại xem ra vẫn rất khó thực hiện.

Buổi tối ăn tối xong, Yến Khâm tắm rửa rồi lên lầu ngủ.

Nằm trên giường, Yến Khâm cảm thấy toàn thân đều thoải mái.

Xem ra chỉ cần rời khỏi Cố Tranh, cuộc đời cậu sẽ không xui xẻo như vậy.

Điều này cũng củng cố thêm quyết tâm của cậu.

Rời đi, rời đi nhanh chóng.

Nhưng cậu không ngờ Cố Tranh lại giữ lời như vậy, ngày thứ ba liền đến đón cậu từ rất sớm.

Sống chung hai ngày thực ra chỉ là hai ngày.

Yến Khâm vốn định trì hoãn thêm mấy ngày, nhưng không ngờ mẹ Yến lại ở đó giúp anh. Cậu căn bản không thể từ chối, đành phải đi theo Cố Tranh về.

Cậu tâm tình không tốt nên suốt đường đi không nói một lời.

Nhìn biệt thự càng ngày càng gần, Yến Khâm càng cảm thấy chán nản. Từng chút một trong bảy năm qua ở đây hiện lên trong tâm trí cậu như một cuốn phim và cậu thực sự không muốn quay lại đây lần nữa.

Yến Khâm không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể kiềm chế được sự thôi thúc muốn kể cho Cố Tranh mọi chuyện.

Cậu lại một lần nữa căm ghét bản thân vì đã bày ra chuyện mất trí nhớ.

Đó thực sự là sự lãng phí thời gian mà.

Nhưng sau khi nghĩ lại, có vẻ như nó không hoàn toàn vô nghĩa.

Mặc dù Cố Tranh đột nhiên uống nhầm thuốc, không chịu đề cập đến việc ly hôn nhưng họ vẫn có giấy ly hôn đã được ký kết.

Chỉ cần cậu tìm được sự nó thì sẽ ổn thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play