Trong chớp mắt, Hạ Thi Kết đã đưa An An đi dạo một vòng quanh nhà mới.
Căn nhà này có ba phòng và hai sảnh, diện tích tầm 100 mét vuông dư dả cho hai mẹ con ở, chỉ là do đã để nhiều năm nên dụng cụ bày biện có hơi xưa cũ tí.
Có điều đây là nơi bố mẹ Hạ Thi Kết từng ở cho nên dù dụng cụ có cũ nhưng vẫn chưa hề động tới. Sau khi bố mẹ cô mất đi, cô chưa từng quay về nơi này, chỉ nhờ cô bạn thân chăm nom mà thôi, đôi khi còn thuê giúp việc về quét dọn cho đỡ bụi.
Đi tham quan xong, Hạ Thi Kết bận rộn thu dọn lại đồ đạc, bố trí nhà cửa sao cho thoải mái được như trước kia.
Chẳng qua giờ vấn đề nằm ở hai cái sân mấy năm rồi chưa được xử lý này, cỏ dại mọc lên cao, có đôi chỗ đã đổ hàng rào cần được sửa chữa, cũng may bên trong sân còn có hai cây lê cao to hồi nhỏ cô từng trồng với bố giờ đã thành cây cổ thụ xanh mát.
Chăm sóc sân là một việc hết sức kỳ công, yêu cầu có kế hoạch đàng hoàng chi tiết, Hạ Thi Kết cũng không quá lo. Hiện tại còn có một chuyện quan trọng cần cô phải đi làm ngay.
Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cô ấy liền gọi điện thoại cho bác sĩ Đỗ ở khoa thần kinh bệnh viện thiếu nhi Đông Hải.
Nửa năm trước, bệnh tình của An An đột nhiên chuyển biến xấu vì thế cô ấy đã đưa An An đến Đông Hải tìm vị chuyên gia trong lĩnh vực tự kỷ này, bác sĩ Đỗ đã đưa ra một số kiến nghị khá hữu ích. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Giờ đã dọn tới Đông Hải, tất nhiên Hạ Thi Kết muốn đưa An An tới tái khám.
“Bác sĩ Đỗ, tôi cảm thấy nửa năm nay An An nhà tôi không được ổn lắm, con bé không hề hòa nhập với các bạn ở nhà trẻ, không thể làm bạn với bất kỳ người cùng trang lứa nào, thậm chí… Con bé còn không muốn mở miệng nói chuyện, ngay cả tôi, con bé cũng rất ít khi đáp lại.” Hạ Thi Kết miêu tả tình huống của con gái, đôi mắt lộ ra sự lo lắng tột cùng.
Bác sĩ Đỗ là chuyên gia trong lĩnh vực trẻ em tự kỷ nên có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, anh ấy cũng cực kỳ kiên nhẫn trong việc kiểm tra cơ thể cho An An, sau đó làm các kiểm tra đo lường và quan sát các phản ứng của cô bé.
Cuối cùng, anh ấy đưa ra kiến nghị.
“Hạ tiểu thư, tình huống của An An đã tốt hơn trước khá nhiều nhưng tạm thời chưa thích hợp để đi nhà trẻ. Bởi vì ở nhà trẻ có nhiều đứa bé đã có thể tự nhiên giao lưu với các bạn học, nếu đặt cô bé vào hoàn cảnh như thế sẽ khiến cô bé khó mà hòa nhập được, còn làm An An cảm thấy lo âu. Sau này mỗi tuần cô đưa cô bé đến đây, tôi sẽ căn cứ vào tình huống để điều chỉnh hoạt động cho đến khi An An có thể đi học, chờ đến lúc đó đi nhà trẻ cũng chưa muộn.”
Không đi nhà trẻ vậy có nghĩa là cô ấy cần ở bên con gái mỗi ngày, thực ra Hạ Thi Kết đã được một công ty nước ngoài nhận vào làm, nhưng thời gian đi lại sẽ mất tầm một giờ.
Lúc này, Hạ Thi Kết lập tức quyết định, con gái quan trọng nhất cho dù có làm việc thì cũng tìm công ty gần nhà để làm.
“Với lại trẻ tự kỷ thường đặt sự chú ý lên một số thứ, về nhà cô hãy quan sát xem An An có hứng thú với cái gì hay không. Nếu cô bé thích thì cô cứ ủng hộ cho cô bé làm. Có thể khai phá thêm nhiều hứng thú sẽ có lợi cho cô bé hơn.”
“Vâng tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ Đỗ.”
Từ bệnh viện về khu chung cư, Hạ Thi Kết dắt tay An An đi về thẳng nhà mình.
Hạ Thi Kết phát hiện tuy An An không mở miệng nói chuyện nhưng lại quan sát mọi thứ xung quanh một cách rất nhạy bén.
Ngày thứ hai sau khi vào nhà mới ở, Nhậm Văn đưa cô bé đi xung quanh khu chung cư, cô bé đã nhớ kỹ con đường này và tự vạch ra một con đường cố định cho mình.
Lúc này, An An dựa theo con đường cố định đó để về nhà.
Hạ Thi Kết hỏi con gái: “An An, mẹ cảm thấy đi đường bên trái sẽ nhanh hơn, hay là chúng ta đi bên trái đi?”
An An không trả lời, nắm chặt tay mẹ bước về con đường cũ.
Hạ Thi Kết bật cười: “Được rồi, vậy mẹ sẽ đi theo con.”
Đúng lúc bên lùm cây ven đường lại truyền đến âm thanh sột soạt.
Lần trước Hạ An An cũng nghe thấy tiếng động tương tự như thế ở trong sân nhà mình.
Giờ lỗ tai cô bé giật giật, dừng bước chân lại, buông tay mẹ ra, bước đến bên cạnh lùm cây.
Hạ Thi Kết cảm thấy khá ngạc nhiên, An An là một đứa bé đặc biệt mỗi khi làm việc gì đều có lý do của mình, mà cô ấy thân là mẹ ruột chưa bao giờ đoán được trong lòng cô nhóc đang nghĩ cái gì.
Cô ấy mím môi yên lặng đi theo sau để nhìn xem là thứ gì đã hấp dẫn được ánh mắt của con gái nhà mình.
Đằng sau lùm cây là một chú mèo con đang ngồi xổm, lông trên người nó màu cam, nhìn cơ thể có lẽ là đã thành niên.
Nó đã thấy ven đường có người bước tới nên đề cao cảnh giác, chỉ là không ngờ đứa bé lại phát hiện ra chỗ núp của nó, còn đi tới nữa.
Điều này khiến chú mèo thấy hoảng loạn vô cùng, bị người ta chú ý đến không phải là điều gì tốt, mặc dù người đang đến gần chỉ là một cô nhóc nhưng cũng đủ làm cho nó phải dựng hết cả lông lên.
Nó rụt cổ lại ý muốn giảm bớt sự tồn tại của bản thân đi, ai ngờ cô nhóc không những không rời đi mà còn ngồi xổm xuống đưa mắt nhìn nó nữa.
Thấy vậy con mèo cam lập tức giận dữ, con người lên rầm rừ cảnh cáo.
Bình thường khi đứa bé nào nghe thấy âm thanh này cũng chạy đi ngay hoặc là sẽ đi lên bắt nạt chúng nó.
Nó đã chuẩn bị xong trạng thái chiến đấu, đây là địa bàn của nó, nếu không trốn được thì… Trên tay đối phương có cục đá gì đó không nhỉ?
Đưa mắt đôi mắt cảnh giác nhìn cô bé trước mắt mình, nhưng phát hiện đã qua vài phút mà cô nhóc vẫn không bị nó dọa cho chạy như những đứa bé khác cũng không cầm tay đánh nó, dùng chân đá nó hay dùng cục đá ném nó.
Cô nhóc cứ lẳng lặng nhìn con mèo, trên mặt không có biểu hiện nào, không có ác ý chỉ đơn giản là ngồi xổm nhìn nó. Cái này càng làm con mèo quất thấy khó khăn hơn.
Hạ Thị Kết đứng phía sau Hạ An An cũng thấy hơi ngạc nhiên, sau lùm cây của khu chung cư có con mèo hoang ư?
Bộ lông con mèo nhìn dơ dáy hơn nữa khi thấy An An đến gần còn cuộn tròn cơ thể lên để phát ra tiếng cánh cáo, đây không phải là một biểu hiện thân thiện.
Hạ Thi kết đứng đằng sau Hạ An An, tuy không ngăn con gái đến gần nhưng đã chuẩn bị nếu con mèo hoang kia dám xông lên cào người thì cô ấy sẽ bế con gái lên chạy.
Hai bên cứ giằng co như thế.
Đột nhiên mèo quất duỗi chân ra trước, miệng cứ lượn mãi một câu: “Meo! Meo!”
Nghe có vẻ đang oán giận giống như đang lên án rằng mình giữ cái tư thế cảnh giác này rất mệt.
Nói đến cũng thấy lạ, sau khi mèo quất gào giọng xong thì cũng là lúc An An đứng lên, xoay người đi trên tuyến đường được định sẵn để về nhà, vẻ mặt vẫn bình thường tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Hạ Thi Kết quay đầu nhìn thoáng qua con mèo quất sau lùm cây, thở dài trong lòng, nếu con gái thích con mèo kia thì hay biết mấy.
Cái mà Hạ Thi Kết không ngờ đó là cuộc gặp gỡ của An An và con mèo quất hôm nay không phải là lần cuối cùng mà đó là khởi đầu cho vô số lần ngẫu nhiên tiếp theo.
Sau hôm đó, cô ấy phát hiện ra mỗi lần đưa An An đi dạo thì sẽ thấy tung tích con mèo quất.
Có đôi khi cô ấy nhìn theo tầm mắt của An An thấy được bóng dáng màu cam, chờ khi định nhìn kĩ thì nó đã biến mất không thấy tăm hơi. Có đôi khi An An thả chậm bước chân cô ấy sẽ đưa mắt theo An An thấy cái đuôi màu cam phía sau lùm cây.
Thực ra Hạ Thi Kết chỉ cho rằng An An có chút hứng thú với con mèo quất, không ngờ có một ngày khi hai mẹ con đang đi dạo, rốt cuộc con mèo quất đã mất kiên nhẫn nhảy ra khỏi bụi cỏ chặn đường các cô lại.
“Meo~~” Lần đầu tiên con mèo quất gọi người khác nên giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều, mức độ cũng nhỏ đi mang theo vài phần cầu xin.
Hạ Thi Kết thực sự rất ngạc nhiên khi thấy hành động của con mèo quất, cô ấy chuyển đến đây ở mấy ngày, tuy thỉnh thoảng sẽ gặp được vài chú mèo hoang nhưng độ cảnh giác của chúng nó cực kỳ cao, thông thường thấy người là bỏ chạy ngay, đặc biệt là mèo quất trước mặt này, núp sau lùm cây nhiều ngày như thế cuối cùng lại chủ động nhảy ra chào hỏi, đúng là ai rồi cũng sẽ thấy kinh ngạc thôi.
“An An, bạn mèo đang chào con đấy, con xem có phải bạn ý đang đói bụng không?” Hạ Thi Kết hỏi.
Con mèo quất vừa nghe thấy lời này liền kêu thêm một tiếng ‘meo’ thật lớn nữa, còn vòng ra sau hai người định lén cọ vào chân các cô.
Chưa đợi nó đến gần, giây tiếp theo….
Cô nhóc kia đưa mắt nhìn thẳng sau đó nâng chân đi về phía trước.
Hạ Thi Kết cũng sững người trước hành động này của con gái, cô ấy còn tưởng cô bé khá thích con mèo quất dù sao lần trước cũng ngồi xổm nhìn lâu như thế mà, hôm nay con mèo còn chủ động đến làm quen ai ngờ cô bé lại trực tiếp quay đi không ngoảnh đầu lại.
Trong lòng cô ấy thấy hơi bức bối lúc rời đi còn quay đầu nhìn con mèo quất một cái, thấy con mèo quất đang ngồi xổm ven đường vẻ mặt có chút buồn bã mất mát.
Lúc về đến nhà, Hạ Thi Kết rửa xong bát đũa thì cầm lấy máy tính bảng mở hộp thư ra xem có công ty nào nhận chưa nhưng lại thấy trên máy tính xuất hiện một cái app xa lạ.
“[Khách sạn mèo] ư?” Hạ Thi Kết bấm vào.
Phong cách của app này hơi giống thời xưa, sau khi đi vào có một gian phòng nhỏ, bố cục giống y như nhà cô ấy, cũng có một cái sân trước và một cái sân sau chỉ là hình ảnh được chế tác thô sơ, cô ấy không nhớ mình đã tải nó xuống khi nào, có lẽ là An An lỡ bấm nhầm chăng? Cô ấy rời khỏi giao diện, chuẩn bị gỡ nó xuống.
Đến khi Hạ Thi Kết nhìn tên cái app [Khách sạn mèo] kia lại thay đổi ý định.
Cô ấy đi vào thư phòng, An An đang cầm bút vẽ vẽ bôi bôi gì đó.
“An An, con tải trò chơi [Khách sạn mèo] này à? Con có thích chơi không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô ấy đưa cho con gái nhìn xem, nếu cô nhóc thích thì sẽ giữ lại.
An An cầm lấy máy tính bảng, click mở app ra, giao diện vẫn xưa cũ như thế cô bé không thèm quan tâm đến nó, chỉ quan sát một chút ở xung quanh sân và cạnh nhà, nói đến cũng thấy kỳ lạ, vừa mới vào sân, theo động tác của An An bên hàng rào tre bỗng xuất hiện một con mèo quất màu cam đang nhanh nhẹn chui vào bụi cỏ.
Hạ Thi Kết: !!!!
Thấy cô con gái đang chăm chú chơi như vậy, Hạ Thi Kết quyết định sẽ để app này lại.