Cuối cùng hắn vẫn mua một bức tranh khác, nhưng cảm giác đây chỉ là lựa chọn tạm bợ, không phải lựa chọn hắn ưng ý nhất.
Nhưng sinh nhật Ngô Tung Sơn sắp đến, nếu còn không mua thì sẽ không còn thời gian để đi chọn đi lựa lễ vật khác.
Hắn biết được điều này cũng nhờ một người thân của Ngô Tung Sơn tiết lộ. Nhiều người không biết chuyện này, không ít người tặng lễ vật đều chọn mấy món nói về tình phu thê thắm thiết, vuốt m.ô.n.g ngựa nhưng đều đập tới chân chó, căn bản không lấy được thiện cảm của Ngô Tung Sơn, tự nhiên cũng không thành công trong việc kêu gọi hắn đầu tư.
Muốn lấy lòng Ngô Tung Sơn để bàn chuyện hợp tác đầu tư thì nhất định không được phạm phải điều cấm kỵ này.
Cố Dư Bạch hiện tại được nhận lại vào nhà họ Cố, tuy ông nội đã cho hắn tiếp xúc với công việc của tập đoàn, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình không thuộc về nhà này. Hắn luôn cảm thấy mình và Cố gia không hợp nhau.
Cái kết của Cố Minh Hàn làm tâm hắn thấy thật lạnh lẽo. Hắn cảm thấy Cố gia là nơi ăn tươi nuốt sống, nếu như bản thân không có giá trị lợi dụng thì sẽ bị Cố gia bỏ rơi không thương tiếc, thậm chí có thể còn thảm hơn cả Cố Minh Hàn.
Cố gia là gia tộc thấy lợi quên nghĩa, vô tình vô nhân đạo, chỉ biết đến lợi ích, nếu con cháu không có chỗ hữu dụng thì không chút do dự bị vứt bỏ.
Vì vậy, Cố Dư Bạch tuyệt đối không muốn bị Cố gia kiểm soát. Do đó hắn đã cùng Giang Nhược Ninh, cố ý mở một phòng làm việc riêng bên ngoài.
Một mặt để lấy lòng tin của Cố gia, một mặt để thành lập công ty của riêng mình. Đợi đến khi mình đủ lông đủ cánh rồi, hắn sẽ không ngần ngại một cước đá văng Cố gia ra ngoài.
Trước khi Cố gia không còn giá trị lợi dụng nữa, hắn muốn vắt kiệt tài sản của Cố gia, trút hết những thống khổ mà mình và mẫu thân đã phải chịu đựng trong nhiều năm lên Cố gia.
Ngày mẹ con bọn hắn bị đuổi ra ngoài, đau khổ hắn bao nhiêu thì hắn sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần lên người Cố gia.
Rất nhanh liền đến đại thọ sáu mươi của Ngô Tung Sơn.
Ngô Tung Sơn vốn dĩ là ở rể ở Tống gia, nhưng sau khi bà Tống qua đời, ông ta đã chiếm trọn gia sản của Tống gia.
Thậm chí mấy đứa con của Ngô Tung Sơn, ban đầu đều mang họ Tống. Bây giờ bên ngoài mặc dù vẫn gọi bọn hắn là họ Tống, nhưng thực ra ông ta đã lén lút đổi họ của bọn hắn về họ Ngô, cũng đã sửa trên giấy tờ.
Cái tên mà người ngoài hay gọi cũng chỉ để lừa người mà thôi.
Dưới sự tìm kiếm mạnh mẽ của nhà họ Phó, bức tranh này thậm chí không xuất hiện trong buổi đấu giá như trong cốt truyện gốc. Trước buổi đấu giá, Phó Hoài Yến đã chặn mua từ tay nhà sưu tập, hủy bỏ việc đấu giá.
Phó Hoài Yến tìm được nhà sưu tập của bức tranh, mua lại trước khi đấu giá, nên đã hủy bỏ đăng ký đấu giá bên đó.
Như vậy, Phó Hoài Yến đã có được “đạo cụ then chốt” là bức "Xuân Hiểu ở Đan Sơn", có thể hoàn thành “nhiệm vụ tặng quà cho Ngô Tung Sơn”.
Ở phía bên kia, Cố Dư Bạch cũng đang chuẩn bị quà tặng Ngô Tung Sơn, nhưng trong buổi đấu giá tìm mãi cũng không thấy gì vừa ý, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhưng không nói rõ được, cuối cùng vẫn mua một bức tranh khác, nhưng cảm giác là lựa chọn thứ yếu, không phải lựa chọn ưng ý nhất.
Nhưng sinh nhật Ngô Tung Sơn sắp đến, không còn thời gian chọn quà khác.
Anh ta chỉ có thể cố gắng chọn món quà mà Ngô Tung Sơn không dị ứng, vì Ngô Tung Sơn luôn giả vờ làm người chính trực, thực chất ghét ai nhắc đến vợ đã mất. Anh ta biết điều này qua một người thân của Ngô Tung Sơn. Vì vậy, nhiều người muốn tặng quà khen ngợi Ngô Tung Sơn và vợ, nịnh nọt đến mức khó chịu, nên không thành công.
Muốn lấy lòng Ngô Tung Sơn để làm ăn thì nhất định không được phạm phải điều cấm kỵ này.
Cố Dư Bạch hiện tại được nhận lại vào nhà họ Cố, ông nội đã cho anh ta tiếp xúc với công việc của tập đoàn, nhưng anh ta vẫn không có cảm giác thuộc về nhà này, cảm thấy mình và nhà họ Cố không hợp nhau.
Cái kết của Cố Minh Hàn làm anh ta thấy lạnh lẽo, nghĩ rằng nhà họ Cố là nơi ăn tươi nuốt sống, nếu mình không có giá trị lợi dụng thì sẽ bị bỏ rơi không thương tiếc, thậm chí có thể còn thảm hơn Cố Minh Hàn. Nhà họ Cố là một gia đình vô tình, chỉ biết lợi ích, nếu con cháu không có giá trị thì sẽ bị bỏ rơi không do dự.
Vì vậy, Cố Dư Bạch tuyệt đối không muốn bị kiểm soát bởi nhà họ Cố, nên đã cùng Giang Nhược Ninh mở một phòng làm việc riêng bên ngoài.
Một mặt để lấy lòng tin của nhà họ Cố, một mặt để xây dựng công ty của riêng mình. Khi mình đủ lông đủ cánh, sẽ không ngần ngại đá nhà họ Cố ra ngoài. Trước khi nhà họ Cố không còn giá trị lợi dụng, anh ta muốn vắt kiệt tài sản của nhà họ Cố, trút hết nỗi đau mà mình và mẹ phải chịu đựng lên nhà họ Cố.
Ngày họ bị đuổi ra ngoài đau khổ bao nhiêu thì sẽ trả lại gấp trăm lần lên người nhà họ Cố.
Rất nhanh đã đến lễ mừng thọ 60 của Ngô Tung Sơn.
Ngô Tung Sơn ban đầu là rể nhà họ Tống, nhưng sau khi bà Tống qua đời, ông ta chiếm trọn gia sản của nhà họ Tống.
Thậm chí mấy đứa con của Ngô Tung Sơn ban đầu đều mang họ Tống, bây giờ bên ngoài gọi họ là họ Tống, nhưng thực ra ông ta đã đổi họ của họ về họ Ngô trên giấy tờ.
Cái tên ngoài gọi chỉ để lừa người mà thôi.
Bất quá, lúc Phó Hoài Yến nghe đến nội dung này trong tiếng lòng Tô Vãn Kiều, biểu cảm lộ ra cảm xúc quái dị.
【 Tiệc mừng thọ này có không ít người, dù sao cũng là người có danh tiếng, người đến tham dự vô cùng nhộn nhịp. Mấy người bên kia chắc là con của Ngô Tung Sơn đi, ta vừa nghe thấy có người gọi họ là Tống thiếu gia.
Thật buồn cười! Thực ra Ngô Tung Sơn đã đổi họ của bọn hắn cả rồi, hiện tại bọn hắn đều đổi thành họ Ngô hết rồi.】
"..."
Thật… Thật khốn nạn!
Phó Hoài Yến suy nghĩ, nếu tin này được tiết lộ ra ngoài, khẳng định sẽ dấy lên sóng to gió lớn trên mạng.
Bất quá hắn chưa bao giờ nghĩ tới có người lại tham lam, vô tình, vô nhân đạo đến vậy. Đây đúng kiểu vừa ăn cắp vừa la làng a.
Vừa muốn tiền tài vừa muốn thanh danh tốt.
Tham lam giữ chút tự tôn đáng thương của mình, thật đáng ghét.
Lòng tham không đáy mà lại muốn duy trì hình tượng đáng thương, yêu vợ đến c.h.ế.t đi sống lại của mình. Không biết thì không sao, biết rồi nhìn thôi đã thấy rất chán ghét. Hắn vô cùng dị ứng với loại này nha.
Phó Hoài Yến dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao lần này, chắc chắn sẽ dạy cho Ngô Tung Sơn một bài học nhớ đời.
Tô Vãn Kiều đã hoàn toàn quen thuộc với những buổi tiệc mừng thọ công chúng như vậy. Cũng có thể vì tâm trạng đang rất tốt, nàng cảm thấy mình như người ngoài cuộc vậy, căn bản không có bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.
Nàng hiện tại đang rất hứng thú với những tin đồn trong giới thượng lưu trong kịch bản gốc ban đầu.
Rất nhiều tin đồn thật sự rất thú vị.
Như chuyện của Ngô Tung Sơn chẳng hạn. Giới hào môn thượng lưu có rất nhiều tin đồn, có rất nhiều dưa cho nàng hóng hớt.
Tô Vãn Kiều đang miên man nghĩ ngợi, đột nhiên có một nữ nhân trung niên lại gần, suýt va vào nàng, nàng ta thấp giọng nói xin lỗi.
"Thật ngại quá vị tiểu thư này, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao."
Tô Vãn Kiều khoát tay tỏ vẻ mình không có việc gì.
Nữ nhân trung niên mặc một bộ lễ phục tương đối truyền thống, nàng ta nhìn Tô Vãn Kiều một cái rồi xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT