Sau khi đọc xong tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, Phó Hoài Yến biến sắc, tin tức này làm hắn kinh ngạc vô cùng.
Hắn thật sự không ngờ được rằng Ngô lão sư lại là người như vậy. Bởi vì hình ảnh của ông ta trước công chúng luôn là một người chính trực, rất mực yêu thương vợ đã mất của mình.
Những bài viết về sự đau buồn của ông ta khi mất vợ từng lên hot search, đến bây giờ trên mạng vẫn còn những lời khen ngợi về tình cảm cặp vợ chồng mẫu mực này. Ai ngờ được, mối quan hệ vợ chồng của họ căn bản không hề tốt như họ nghĩ.
Hơn nữa, trong lòng Ngô Tung Sơn có lẽ không chỉ là tình cảm không tốt, mà là cực kỳ chán ghét vợ mình đi. Tuy nhiên, ông ta lại phải duy trì hình tượng nhớ thương người vợ đã mất, không dám thừa nhận sự thật này. Vậy nên mới che che giấu giấu, khiến hắn lầm tưởng rằng ông ta thực sự có tình cảm thâm đậm với vợ đã mất.
Phó Hoài Yến trong lòng rất tức giận, cũng phi thường không cam tâm. Nếu không nhờ tiếng lòng Tô Vãn Kiều nhắc nhở, mình sẽ không bao giờ biết được suy nghĩ chân thật của Ngô lão cặn bã này.
Biết người biết mặt không biết lòng, uổng công hắn cất công chuẩn bị, giành giật mãi mới mua được bức tranh này, còn nghĩ rằng ngụ ý của bức tranh này vừa hợp ý Ngô lão sư.
Thật là thông mình quá liền bị thông minh hại.
Ngược lại, Cố Dư Bạch lại đoán ra được bộ mặt thật của đối phương, thật sự khiến người khác mười phần không vui a.
Sự việc lần này khiến đến mình lặng yên không một tiếng động lỡ mất một cơ hội kinh doanh, điều này làm sao có thể để hắn cam tâm cho được.
Cố Dư Bạch quả nhiên biết nhiều chuyện mà mình không biết, nên mới có thể vượt qua mình mà nhận được đầu tư từ Ngô Tung Sơn. Bất quá bây giờ mình có Tô Vãn Kiều nhắc nhở, hắn nhất định sẽ cướp lấy tất cả kỳ ngộ của nam chính.
Hơn nữa chuyện này nhất định phải cướp được, nếu Ngô Tung Sơn nhân phẩm xấu như vậy, vậy khi cướp đầu tư của ông ta, hắn càng không cần phải nương tay.
Phó Hoài Yến đột nhiên nói: "Kiều Kiều, lễ vật này của ta có phải là không ổn lắm đúng không, sao ngươi lại đột nhiên trầm mặc như vậy."
Tô Vãn Kiều gật đầu: " Ta cảm thấy vẫn là không nên tặng lễ vật có ý nghĩa rõ ràng như vậy. Thật ra chọn một bức tranh thủy mặc của Trương Đại Thiên, không có bất kỳ thơ từ gì trên đó là được rồi."
【 Trương Đại Thiên là một họa sĩ mà Ngô Tung Sơn rất thích. Nếu theo kịch bản của Cố Dư Bạch không thay đổi, hắn ta sẽ mua được bức "Xuân Hiểu ở Đan Sơn" của Trương Đại Thiên trong một buổi đấu giá của Tô Phú Bỉ trước sinh nhật Ngô Tung Sơn. Lễ vật này khiến Ngô Tung Sơn vô cùng hài lòng,
Nếu ngươi có thể mua được bức tranh này để tặng thì tốt rồi, nhưng nếu không mua được cũng không sao. Đến lúc đó ta sẽ cho trợ lý mua bức tranh này về trước, chuyện này cũng rất dễ giải quyết.】
Rất dễ giải quyết? Đúng là rất dễ giải quyết thật a. Chỉ cần sớm nhanh chân lẹ tay mua được bức tranh mà Ngô Tung Sơn thích là được, để Phó Hoài Yến đem tặng, vậy thì Phó Hoài Yến có 98% khả năng thay đổi kịch bản này.
Tô Vãn Kiều đối loại này chuyện chỉ như nhấc một cái tay, dù sao người Phó gia cũng đã tặng mình nhiều tiền như vậy, ăn của người ta thì phải lo cho người ta.
Hơn nữa, lập trường của nàng luôn đứng về phía Phó gia, tự nhiên không chút do dự giúp Phó Hoài Yến và trợ giúp Phó gia kiếm được nhiều nhà đầu tư hơn.
Khi doanh nghiệp Phó gia ngày càng phát triển, cuộc sống của nàng cũng sẽ tốt hơn, tài sản sau ly hôn nàng được chia cũng sẽ nhiều hơn.
Vì vậy, nàng tuyệt không ngần ngại ra tay cải biến hướng đi của kịch bản.
Phó Hoài Yến nghe thấy tiếng lòng của Tô Vãn Kiều thì cảm động không thôi.
Hóa ra Tô Vãn Kiều đối với mình tốt như vậy. Dù sao đây đều là tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, nàng cũng không trực tiếp nói với hắn. Nếu như hắn không đọc được tiếng lòng của nàng thì cũng sẽ không bao giờ biết được, đoán chừng cũng không mấy ai có thể tin tưởng.
Hơn nữa, trước đây quan hệ của bọn hắn lạnh nhạt, vốn không cần phải giải thích quá nhiều. Theo thời gian, quan hệ bọn hắn bây giờ cũng dần thay đổi, Tô Vãn Kiều ngày càng nghĩ cho Phó gia.
Lúc trước nàng ôm thái độ bàng quang, như người xem đứng nhìn kịch bản diễn ra. Giờ nàng đã bắt đầu nhúng tay can thiệp, vì Phó gia mà bắt đầu nhắc nhở mọi người xung quang
" Được, ta hiểu rồi. Kiều Kiều, lần này ta nghe ngươi, sẽ tặng một bức tranh của Trương Đại Thiên. Đến lúc đó, ta sẽ cho người để ý đến tình hình đấu giá gần đây."
Tô Vãn Kiều gật đầu, nàng rất hài lòng khi Phó Hoài Yến chịu nghe lời nàng khuyên.
【 Như vậy liền dễ dàng hơn. Đến lúc đó, ta sẽ gửi thư nặc danh hoặc giả vờ lộ tin tức chi tiết về bức tranh này cho trợ lý của ngươi. Hy vọng lúc đó ngươi cứ làm theo lời ta nói là được, đừng có hỏi gì thêm.
Chỉ cần ngươi làm theo những lời ta nói, ta cam đoan ngươi sẽ là người nổi bật nhất trong tiệc sinh nhật của Ngô Tung Sơn!】
"...."
Có vợ như thế, hắn sao có thể không yêu cho được. Hắn còn trông mong gì nữa, quá tuyệt vời rồi. Phu nhân hắn là number one!
Phó Hoài Yến thực sự nghĩ rằng Tô Vãn Kiều là phúc tinh của mình. Bất kể xảy ra sự tình gì, thê tử luôn là người đầu tiên ngay lập tức nghĩ đến cách giải quyết vấn đề cho mình.
Tô Vãn Kiều vô cùng dụng tâm với Phó gia và hắn. Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn a.
Những vấn đề nhỏ nhoi này làm sao làm khó được hắn!
Phó gia tuyệt đối sẽ không sụp đổ.
Những ngày sau đó, đối với chuyện này hai vợ chồng ngầm hiểu lẫn nhau, gần như dành toàn bộ thời gian để tìm kiếm danh sách bán ra của tất cả buổi đấu giá của Tô Phú Bỉ gần đây.
Ngoại việc tìm danh sách đấu giá ra, quan trọng nhất vẫn là tìm được nhà sưu tập hiện tại của bức tranh "Xuân Hiểu ở Đan Sơn". Nếu có thể mua trực tiếp từ tay hắn trước, thì cũng không cần phải tranh giành tại buổi đấu giá làm gì.
Dù sao đến lúc đó, nam chính cũng sẽ đến buổi đấu giá, không tránh khỏi chạm mặt, rồi lại nổ ra một trận đấu giá ác ý. Đến lúc đó giá quá cao, tiêu tốn tiền cũng nhiều hơn, dùng nhiều tiền như vậy để mua đồ tặng cho lão cặn bã, giá quá đắt thực sự không bù mất.
Quan trọng hơn là Hắn! Không! Đáng!
Dưới sự tìm kiếm mạnh mẽ của Phó gia, bức tranh này thậm chí còn không kịp xuất đầu lộ diện trong buổi đấu giá đã bị Phó Hoài Yến hớt tay trên, mua trước từ tay nhà sưu tập.
Phó Hoài Yến tìm được nhà sưu tập hiện tại của bức tranh, mua lại trước khi kịp đem đi đấu giá, vậy nên nhà sưu tập đó cũng đã hủy bỏ đăng ký đấu giá bên kia.
Như vậy, Phó Hoài Yến đã có được “đạo cụ then chốt” là bức "Xuân Hiểu ở Đan Sơn", có thể hoàn thành "nhiệm vụ tặng lễ vật cho Ngô Tung Sơn".
Ở phía bên kia, Cố Dư Bạch cũng đang chuẩn bị lễ vật cho Ngô Tung Sơn, nhưng trong buổi đấu giá hắn tìm mãi vẫn chưa tìm được vật gì vừa ý.
Trong lòng hắn luôn có cảm giác thiếu thiếu gì đó, cụ thể là thiếu gì thì hắn không nói rõ được. Tóm lại chính là trăm tuyển nghìn lựa vẫn không có chân chính tìm được món cần tìm, mặc dù hắn cũng không biết vật hắn cần tìm là cái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT