" Ta cũng không có nói gì. Tóm lại, trong cuộc họp hội đồng quản trị phải cẩn thận lưu ý. Người tỏ ra hòa nhã nhất có thể lại là người có ý kiến lớn nhất với các ngươi. Ta nghe nói, con trai của Phó Chủ tịch Bạch đã có một chút xung đột với ngươi đúng không? Ta cảm thấy hắn không phải là người rộng lượng đâu, ngươi nên chú ý thêm a!"
" Ta hiểu rồi."
Những lời này chỉ nói đến đây thôi. Có những chuyện nói quá rõ ràng lại không thể nói hết được.
Dù sao kịch bản bên trong, Bạch phó đổng là cùng Người nhà họ Phó oán hận chất chứa đã lâu mới lựa chọn bán Phó gia.
Một trong những lý do quan trọng là vì con trai hắn đã từng có mâu thuẫn với Phó Diệc Sơ, sau đó lại vì nhiều tranh chấp lợi ích mà dần dần muốn thay thế vị trí của họ.
Phó Diệc Sơ trong lòng chấn động, hoàn toàn không ngờ tới Phó Chủ tịch Bạch lại là nội gián, mình nhất định sẽ chú ý đến hắn.
Chỉ cần đối phương xuất hiện vấn đề, sẽ lập tức đá hắn ta ra khỏi hội đồng quản trị.
Ngoài ra, Giám đốc Cao này ẩn mình dưới trướng hắn bao lâu nay, không ngờ lại bán kỹ thuật của công ty.
Thực! Không! Thể! Tha! Thứ!!!
Chờ mình tra rõ chuyện này, người đầu tiên bị xử lý sẽ chính là hắn!
Mặt khác, hắn hoàn toàn không ngờ nhân tài của tập đoàn lại mất đi nghiêm trọng như vậy.
Trước khi doanh nghiệp phá sản, thường đều có hiện tượng như vậy xảy ra. Nhiều nhân viên sẽ nhảy sang công ty khác, đây chính là dấu hiệu của sự phá sản.
Phó Diệc Sơ sắc mặt khó coi, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
" Tạ ơn tẩu tử, ta còn có việc xin phép đi trước. Để hôm nào nhất định sẽ mời tẩu tử ăn cơm."
"Được."
Tô Vãn Kiều mỉm cười đáp ứng.
Sau khi Phó Diệc Sơ rời đi, nàng lập tức quay đầu, hưng phấn cầm lấy hai mươi mấy thùng tiền, để người hầu đổ hết toàn bộ ra đất. Nhìn tiền xếp thành một đống như đống rơm trên mặt đất. Thật là quá vui sướng!
Nàng muốn đếm từng tờ!
Hạnh phúc quá đi thôi!! Cái cảm giác này mấy ai hiểu a.
Không có gì vui sướng hơn việc đếm tiền.
Bất quá Tô Vãn Kiều còn chưa kịp đếm xong thì đã nhận được cuộc điện thoại của Trần Mộ Ngọc. Trần Mộ Ngọc muốn nàng cùng mình đi đến bệnh viện của Phó Dư Trạch để kiểm tra sức khỏe.
Dù sao nàng cũng đã uống thuốc có độc tố trong nhiều năm như vậy rồi, không phải là hoàn toàn không ảnh hưởng đến thân thể, cần phải điều trị lâu dài mới có kết quả.
Tô Vãn Kiều ngồi xe đi đến nhà cũ, cùng Trần Mộ Ngọc đi đến bệnh viện của Phó Dư Trạch.
Bệnh viện mà Phó Dư Trạch làm việc là một bệnh viện tư nhân hàng đầu trong nước, Phó gia cũng đầu tư vào bệnh viện này không ít, kỹ thuật y tế ở đây đều là tiên tiến, hiện đại nhất.
Nàng nhìn tòa nhà trắng toát bên ngoài.
【 Hình như ca phẫu thuật hiến thận của Phó Mây Kỳ cũng chính là làm ở đây.】
"...."
Tay Trần Mộ Ngọc run lên một chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Người nhà Phó gia bọn hắn đều có thể sớm biết sự kiện, cho nên để không để chuyện ngu xuẩn như vậy xảy ra nữa.
Bây giờ việc cần làm là giữ tỉnh táo một chút.
Hai người ngồi trong phòng chờ VIP của bệnh viện, chờ Phó Dư Trạch đang làm phẫu thuật.
Đột nhiên nghe tiếng ồn ào ở ngoài hành lang.
" Van cầu bác sĩ Phó làm phẫu thuật cho chúng ta, van cầu ngài!"
" Van cầu bác sĩ Phó mau cứu ta, ta chỉ muốn sống sót, cầu xin ngài đó."
Thanh âm thảm thiết vô cùng. Nghe đến thương tâm, khiến người nghe không khỏi rơi lệ.
Trần Mộ Ngọc nghe được bọn hắn là muốn cầu xin con mình Phó Dư Trạch, liền cau mày muốn hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra.
Hỏi ra mới biết, người đang khóc bên ngoài là bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cơ thể không đạt tiêu chuẩn để phẫu thuật, một mực vẫn đang trong quá trình hóa trị.
Bọn hắn nghe nói Phó Dư Trạch y thuật cao siêu, muốn nhờ hắn hỗ trợ giải phẫu.
Nên mới làm ầm lên ở đây.
Bất quá hiện tại Phó Dư Trạch vẫn đang trong phòng mổ chưa ra.
Trần Mộ Ngọc cũng thở dài.
Bệnh nhân mắc phải căn bệnh này cũng thật đáng thương. Nhìn thấy cũng khiến người khác không khỏi thương xót.
Đợi khi con nàng làm phẫu thuật ra, sẽ hỏi hắn xem có thể thực hiện ca phẫu thuật này không.
Lúc này thần sắc Tô Vãn Kiều đột nhiên thay đổi.
【 Có thể làm! Khẳng định là có thể làm! Bất quá trong kịch bản, sau khi Phó Dư Trạch làm phẫu thuật cho bệnh nhân này xong, ba ngày sau bệnh nhân đột ngột qua đời.
Sau đó, người nhà bệnh nhân không ngừng gây rối, cho rằng đó là tai nạn phẫu thuật, kiện Phó Dư Trạch ra tòa, đòi bồi thường ba mươi triệu. Nhưng Phó Dự Trạch trong quá trình phẫu thuật không hề mắc lỗi, bệnh nhân qua đời nhanh như vậy cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Trong y học, tỷ lệ sống sót sau phẫu thuật của ung thư dạ dày không cao. Huống hồ bệnh nhân này đã ở giai đoạn cuối, gần như chắc chắn sẽ chết.
Nhưng Phó Dư Trạch vô tội bởi vì chuyện này mà bị bôi nhọ danh tiếng trong giới y học.....】
"!!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT