Nhìn thấy Phó Diệc Sơ cùng thuộc hạ của hắn mang theo nhiều lễ vật đến như vậy, Tô Vãn Kiều rất kinh ngạc.
Tổng cộng có mười mấy thùng trái cây, bảy tám hộp bánh kẹo được đóng gói tinh xảo, còn có hộp rượu và và ti tỉ hộp hàng hiệu khác, đếm sơ qua cũng khoảng hai ba mươi món.
"Đại tẩu, ta đến đây để tặng quà và chúc Tết sớm!"
"...."
Giờ mới tháng mấy mà đòi chúc tết vậy trời!
Tô Vãn Kiều thực sự hoài nghi, liệu não của Phó Diệc Sơ có phải ngày càng chuyển biến xấu rồi không.
Bây giờ đến tết vẫn còn ba tháng nữa mà.
"Lão tam, ngươi thế này cũng sớm quá rồi đi?"
Phó Diệc Sơ nghiêm nghị nói: "Sớm còn hơn muộn, đây là tấm lòng của đệ, đại tẩu nhất định phải nhận lấy."
Tô Vãn Kiều bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, lễ vật ta đã nhận. Nhưng hôm nay ngươi đến không chỉ để tặng quà không thôi phải không? Bình thường không có chuyện gì thì ngươi đã không đến đây, nói đi lần này là có việc gì sao?"
"Đúng là có chút chuyện."
Phó Diệc Sơ có chút không biết phải làm sao để mở miệng.
Chẳng lẽ nói cho tẩu tẩu là ta biết được suy nghĩ của ngươi a?
Khẳng định sẽ dọa đối phương sợ c.h.ế.t khiếp.
Hơn nữa, trước kia bọn họ cũng không biết đại tẩu nghĩ gì. Giờ đột nhiên để đại tẩu phát hiện suy nghĩ của mình bị người khác biết, chắc chắn sẽ thấy rất xấu hổ.
Cho nên trong lúc nhất thời không biết giải thích thế nào cho tốt.
"Tẩu tử! Ngươi xem lễ vật trước đi, đây là ta dụng tâm chuẩn bị cho ngươi đấy."
Tô Vãn Kiều lúc đầu không muốn xem ngay, nhưng nghe Phó Diệc Sơ nói vậy cũng cảm thấy có chút tò mò.
Thông thường giá trị của lễ vật cùng độ khó của việc nhờ vả tỷ lệ thuận với nhau.
Nàng thật sự không biết đối phương là có chuyện gì.
Trong lòng có chút bất đắc dĩ nghĩ.
【 Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi! Đàn ông con trai mà nói chuyện cứ ấp ấp mở mở nhìn khó chịu ghê.】
"..."
Tô Vãn Kiều tiện tay bảo người hầu mở một hộp quà trái cây, lướt mắt nhìn một cách hờ hững.
Nhưng chỉ liếc một cái liền không thể rời mắt.
Chỉ thấy bên trong hộp được xếp chỉnh chỉnh tề tề, đầy từng xấp tiền giấy. Nào có trái cây hoa quả gì ở đây, tất cả đều là tiền.
Một hộp trái cây có thể chứa vài chục cân, vậy có thể chứa vài chục cân tiền.
Phó Diệc Sơ tặng lễ vật lại là mấy thùng tiền đầy ắp!
WTF! Sẽ không phải là như vậy thật chứ!
Tô Vãn Kiều nhanh chóng mở hai mươi chiếc hộp khác ra. Phát hiện toàn bộ đều là tiền, mà mỗi chiếc hộp ước tính sơ sơ cũng không dưới ba mươi xấp.
Nhiều tiền như vậy, ít nhất trị giá cũng phải hơn trăm triệu. Lễ vật này cũng quá lớn rồi a.
Nàng nhớ mang máng, lần đầu tiên nhìn thấy Phó Diệc Sơ, đối phương thực sự còn kiêu ngạo hơn cả Phó Mây Kỳ.
Bây giờ lại kính trọng cô, còn tặng quà,.
Hiện tại, đối với nàng vậy mà vừa cung kính vừa tặng lễ, thật sự quá khó tin.
Tô Vãn Kiều nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nàng không thể kiềm chế hưng phấn, không thể bình tĩnh được, lúc này nhìn Phó Diệc Sơ cũng không còn ngu ngốc nữa.
【 Chẳng lẽ Phó Diệc Sơ là chân không chạm đất, virus não tàn không xâm nhập được, trí thông minh đã quay trở lại rồi sao!】
Nàng xúc động đến mức rơi nước mắt, tiến lên phía trước vỗ mạnh vào vai đối phương.
"Diệc Sơ, ngươi cũng thật là."
Phó Diệc Sơ cũng không hiểu được sự thay đổi trong lời nói của Tô Vãn Kiều.
Hắn nhớ kỹ đối phương trước kia nói mình là đầu đất.
Bây giờ lại thay đổi xưng hô.
Đại tẩu thay đổi nhanh quá.
Tô Vãn Kiều xoa tay: "Ngươi có chuyện gì cứ nói, ta nhất định sẽ biết gì nói nấy."
【 Ngươi cứ hỏi đi, kịch bản gì, chỉ cần ta biết đều sẽ nói cho ngươi!】
【 Đứa nhỏ này chắc bị sự kiện đấu thầu lần trước dọa sợ đi. Chuyện này tính là gì! Phó gia không chỉ có mỗi ngươi là nội gián đâu, không ngờ phải không.】
"....."
"Ta là muốn nói sự tình lần trước, giá thầu của đối thủ cạnh tranh lại chính là giá cũ của công ty chúng ta. Đại ca có chút nghi ngờ là ta tiết lộ, hy vọng đại tẩu có thể nói giúp ta vài câu tốt đẹp trước mặt đại ca.
Ta đối với Phó gia là trung thành hết mực, tuyệt đối không làm ra chuyện phản bội Phó gia, cũng hi vọng có thể giúp ta làm sáng tỏ hiềm nghi."
Tô Vãn Kiều lúc này đột nhiên nhận ra, vụ đấu thầu đất đai ở khu vực Diên Nam lần trước, Phó Diệc Sơ cũng không có tiết lộ giá thầu cho Giang Nhược Ninh.
Xem ra cái tát của Phó Hoài Yến ở cửa hàng lần trước vẫn còn hữu dụng.
Trực tiếp cắt đứt liên lạc giữa bọn họ.
Hiện tại Phó Diệc Sơ khả năng còn chưa dính líu với Giang Nhược Ninh, xem ra vẫn còn cứu được.
Trách không được bỗng nhiên thông suốt đem tiền tặng mình..
Nguyên lai cả người hắn đã thanh tỉnh lại.
Tô Vãn Kiều nhắc nhở nói:
"Đại ca ngươi sẽ không hoài nghi ngươi đâu, dù sao các ngươi cũng là người một nhà với nhau, làm sao có thể đứng về phía người ngoài được.
Nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi, tình hình trong hội đồng quản trị Phó gia cũng rất phức tạp, có những cấp cao có ngoại tâm, đại ca ngươi cũng không phải không biết."
【 Hắn biết hay không ta không rõ, dù sao ta từ trong sách biết được, phó chủ tịch Bạch trong hội đồng quản trị là nội gián.】
【 Ngoài ra tính cách của ngươi kỳ thực cũng không xấu. Chỉ là đôi khi phạm hồ đồ, dưới tay ngươi có một giám đốc tên Cao, gã này không phải là người tốt lành gì.
Hắn sẽ xúi giục ngươi cùng đại ca ngươi mâu thuẫn. Hơn nữa, công nghệ của dự án bí mật trong công ty đã bị hắn lặng lẽ lén bán cho công ty khác. Không lâu sau, tập đoàn Phó Thị sẽ phát hiện ra nhiều công ty khác cũng ra sản phẩm tương tự.
Sau đó trăm mối vẫn không có cách giải, không tìm được nguyên nhân ai là người tiết lộ, sa thải rất nhiều nhân viên vô tội.】
【 Trong sách loại sự tình này chỉ được nhắc qua loa, không có viết chi tiết kĩ càng. Tóm lại, việc ngươi cần làm bây giờ là bảo vệ công nghệ độc quyền của tập đoàn Phó Thị, dùng những thủ đoạn hợp pháp và hợp lý để bảo vệ lợi ích của Phó gia. Giữ lại những nhân tài hiện đang không được trọng dụng.】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT