Nguyễn Tinh Vãn cúp điện thoại, vừa định đi tắm thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Là Chu Từ Thâm đã về.

Cô đứng dậy đi ra phòng khách:

“Hôm nay em có mua mì ramen, anh có muốn ăn không? Để em nấu cho.”

Chu Từ Thâm cởi áo vest ném lên sofa, vừa tháo cà vạt vừa bước lại gần cô.

Thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn bất giác lùi lại, nhanh chóng dựa vào tường:

“Anh... anh định làm gì?”

Chu Từ Thâm nhìn cô chăm chú, giọng trầm khàn:

“Hôm nay em đã làm gì?”

“Đi xem triển lãm trang sức, còn… còn nhiều chuyện khác nữa, anh đang muốn hỏi đến chuyện gì?”

Chu Từ Thâm nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, từ tốn nói:

“Anh nghe người ta nói rằng bà Chu rất biết ăn nói, lời lẽ sắc sảo, ý nào ra ý đó, khiến Tần Vũ Huy và An Nhã Đình cứng họng không nói được lời nào, bảo sao Chu tổng lại ‘sợ vợ’ như vậy.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Cô khẽ ho một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh:

“Chỉ là phát huy bình thường thôi mà.”

Chu Từ Thâm cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô, đợi cô kêu đau mới buông ra:

“Không phải đã nói với em rồi sao, gặp những chuyện như vậy, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, sao còn phải xông vào?”

“Nhiều người như vậy, họ cũng đâu làm gì được em.”

“Trước mặt nhiều người, họ đúng là không làm gì em được, nhưng còn sau lưng thì sao? Em có biết họ sẽ nghĩ ra bao nhiêu mưu kế không? Thà đắc tội với quân tử còn hơn chọc giận tiểu nhân.”

Nguyễn Tinh Vãn biết Chu Từ Thâm không muốn cô dính vào bất kỳ cái bẫy nào, cũng không muốn cô trở thành mục tiêu bị công kích.

Cô không phản bác, chỉ gật đầu:

“Em biết rồi.”

Chu Từ Thâm khẽ gõ vào trán cô:

“Em nói biết rồi, nhưng chỉ là nói vậy thôi, lần sau chắc chắn vẫn không thay đổi.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Anh cũng đoán được điều đó sao?

Không phải cô cố ý muốn can thiệp, chỉ là như hôm nay, nhìn Giang Sơ Ninh bị bắt nạt, Hứa Loan bị nhắm đến, sao cô có thể làm ngơ được.

Chu Từ Thâm hiểu cô nghĩ gì, nhẹ giọng nói:

“Không phải muốn em đứng ngoài tất cả mọi thứ, mà là phải tùy tình huống. Khi chắc chắn an toàn, thì hãy lo cho người khác.”

Nguyễn Tinh Vãn đồng tình gật đầu:

“Em biết rồi.”

“... Thôi được, có anh ở đây, em muốn làm gì cũng được.”

Nguyễn Tinh Vãn nhoẻn miệng cười, rõ ràng rất thích nghe câu này, cô đẩy vai anh:

“Được rồi, anh đi tắm đi, em nấu mì cho anh.”

Chu Từ Thâm đi về phía phòng tắm:

“Giúp anh lấy quần áo qua đây nhé.”

“Biết rồi, anh cứ tắm đi.”

Nguyễn Tinh Vãn bật bếp đun nước, lấy bộ đồ ngủ để trước cửa phòng tắm rồi đi lấy mì trong tủ lạnh.

Mì vừa nấu xong thì Chu Từ Thâm cũng từ phòng tắm bước ra, tóc còn hơi ẩm, vẫn đang nhỏ nước.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“À đúng rồi, mai em mời Tiểu Thầm và Hứa Loan đến nhà ăn cơm, anh có về không?”

Chu Từ Thâm im lặng vài giây mới đáp:

“Tiểu Thầm đồng ý rồi à?”

“Ừ, em ấy đồng ý rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn anh:

“Sao vậy?”

Chu Từ Thâm nhướn mày, kéo ghế ngồi xuống:

“Không có gì.”

Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh:

“Anh có điều gì giấu em không?”

Chu Từ Thâm giơ hai tay lên như thể chứng tỏ mình vô tội:

“Không liên quan đến anh, ngày mai Tiểu Thầm không phải sẽ đến sao, em hỏi cậu ấy đi.”

Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi:

“Anh từ từ ăn nhé, em đi ngủ đây.”

Vừa bước một bước, Chu Từ Thâm đã nắm lấy cổ tay cô, ám chỉ:

“Thực ra, em cũng có thể trả phí để mở khóa trước.”

Nguyễn Tinh Vãn:

“… Cảm ơn, không cần.” 

Chương 1336

Mặc dù Nguyễn Tinh Vãn từ chối lời đề nghị "mở khóa trả phí" của Chu Từ Thâm, nhưng khi nằm trên giường, cô vẫn đoán ra được phần nào sự việc.

Giống như Hứa Loan đã nói, Tần Vũ Huy không thể nào tự dưng đăng thư xin lỗi.

Nhưng chuyện này không phải do Chu Từ Thâm bảo Lâm Nam làm, và đúng lúc đó anh lại ẩn ý nhắc đến Tiểu Thầm.

Nếu cô đoán không lầm, thì chắc hẳn Tiểu Thầm đã đi gặp Tần Vũ Huy rồi.

Chỉ là, cậu ấy đã làm thế nào để khiến Tần Vũ Huy chịu đăng thư xin lỗi một cách tâm phục khẩu phục, có lẽ chỉ có thể để  ngày mai mới biết.

Đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì Nguyễn Tinh Vãn bị kéo vào lòng từ phía sau.

Chu Từ Thâm hỏi:

“Còn chưa ngủ à?”

“Đang định…”

Cô chưa nói hết câu, Chu Từ Thâm đã chặn lấy môi cô. Khi nụ hôn kết thúc, anh khàn giọng:

“Không ngủ được thì đừng ngủ nữa. Hửm?”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Ai nói cô không ngủ được chứ?

Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.

Nguyễn Tinh Vãn bỗng nhớ ra điều gì đó, thở gấp hỏi:

“Ngày mai anh có về ăn tối không?”

“Không, em ăn với mọi người đi.”

“Chẳng phải anh nói… sắp xong rồi sao.”

Chu Từ Thâm nhẹ nhàng đáp, hôn lên ngón tay cô:

“Ba ngày nữa, họp hội đồng quản trị.”

Nguyễn Tinh Vãn không hỏi thêm, chỉ vòng tay ôm lấy cổ anh.

Nửa đêm, cơn mưa bất chợt kéo đến, sáng hôm sau trời vẫn mù sương, những hạt mưa nhỏ rơi lác đác.

Khi Hứa Loan đến trường quay, An Nhã Đình đã có mặt ở đó, khác với trước đây, hôm nay cô ta im lặng bất thường, nhìn Hứa Loan một cái rồi lập tức cúi đầu xem điện thoại.

Trợ lý của Hứa Loan khẽ nói:

“An Nhã Đình chắc là sợ c.h.ế.t khiếp rồi, gã đàn ông cặn bã đó cùng vợ cũ của hắn đã lần lượt ra mặt làm rõ và xin lỗi, còn cô ta thì chẳng được gì mà lại bị bôi đầy mùi thối.”

“Ít nhất cô ta cũng yên lặng được một thời gian.”

Nói xong, Hứa Loan nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Thầm.

Cô thu hồi ánh mắt, vừa cầm điện thoại lên thì trợ lý nói:

“Chị Hứa, chị đang tìm Nguyễn Thầm phải không?”

Hứa Loan ngẩn người: “Chị…”

Lời nói dường như mắc kẹt trong miệng, không thể lên tiếng.

Trợ lý nói:

“Khi vừa vào, em nghe mấy người trong đoàn nói rằng, cậu ấy bị thương trên mặt, đạo diễn đưa cậu ấy đi tìm chuyên viên trang điểm để xem có che được không.”

Hứa Loan không tự chủ cau mày:

“Sao em ấy lại bị thương?”

“Em cũng không biết, chỉ là…”

Trợ lý vừa nói xong thì Nguyễn Thầm và đạo diễn đi đến.

Trang điểm chỉ che được phần bầm tím trên mặt, nhưng vết thương ở khóe môi và sống mũi vẫn rất rõ ràng.

Đạo diễn bàn với bộ phận quay phim cách quay cụ thể.

Sau vài tập ghi hình, Nguyễn Thầm đã trở thành trụ cột của nhóm.

Khi đến trường quay hôm nay, cậu có nói với đạo diễn tình hình của mình và xin nghỉ một tập.

Việc vắng mặt trong buổi ghi hình không phải là không thể, nhưng đạo diễn thấy tình trạng của cậu cũng không quá nghiêm trọng nên cho rằng không cần thiết.

Sau khi bàn bạc với các nhân viên khác, đạo diễn quyết định trước mắt cứ quay hình, sau đó đăng vài tấm ảnh hậu trường, nếu khán giả phản ứng quá mạnh thì sẽ xử lý lại trong hậu kỳ.

Chẳng bao lâu, buổi ghi hình bắt đầu.

Nhiều lần, Hứa Loan nhìn Nguyễn Thầm mà có chút lơ đễnh.

Nhân viên đoàn quay nghĩ cô bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua nên cũng không nói gì, chỉ tạm dừng vài phút để họ nghỉ ngơi.

Hứa Loan bước qua một bên, hít sâu một hơi và cầm ly nước lên.

Trợ lý khẽ hỏi:

“Chị Hứa, chị không khỏe ở đâu à?”

Hứa Loan xoa xoa sống mũi:

“Không sao.”

Uống xong nước, cô đưa ly lại cho trợ lý:

“Em đi rót thêm nước nóng đi.”

Trợ lý vừa rời đi thì Nguyễn Thầm bước đến, đứng trước mặt cô, mím nhẹ môi như thể muốn nói điều gì đó.

Hứa Loan nhìn cậu:

“Sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play