“Cô đã gặp con chuột nào đi ăn vụng lén lút mà lại thú nhận với người khác về sự đê tiện của mình chưa?”

Vợ cũ của Tần Vũ Huy nói.

“Lúc đó tôi cũng chỉ vì quá tức giận, cảnh báo nhiều lần nhưng hắn không nghe, thế nên tôi mới tìm người phanh phui chuyện của họ.”

“Vậy trước đó, cô đã từng nói cho Hứa Loan biết tình hình này chưa?”

“Tôi nói cho cô ta làm gì, hơn nữa cũng nhờ cô ta có sức ảnh hưởng lớn nên trong khoảng thời gian đó mới khiến Tần Vũ Huy sợ hãi mà ngoan ngoãn quay về. Nếu không, làm sao hắn chịu giữ kỷ luật được mấy năm nay.”

“Cô cũng biết Hứa Loan trong chuyện này thực ra là vô tội, cô ấy cũng là nạn nhân, đúng không?”

“Chuyện đó liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ cần đạt được thứ tôi muốn là đủ rồi.”

Mặc dù vợ cũ của Tần Vũ Huy không trực tiếp thừa nhận, nhưng đoạn phỏng vấn này đã giải thích đầy đủ mọi nguyên nhân và kết quả.

Đoạn ghi âm phỏng vấn này ngay lập tức leo lên vị trí đầu bảng thịnh hành.

Hứa Loan thoát khỏi trang, bấm số gọi cho người phụ trách.

Khi điện thoại được kết nối, cô vội nói:

“Đoạn phỏng vấn mà báo Nam Thành đăng là do bên anh làm sao?”

Người phụ trách trả lời:

“Không phải chúng tôi, tôi cũng không biết tình hình ra sao, nhưng khoảng nửa tiếng trước tôi nhận được thông báo từ phòng trợ lý, bảo tôi đăng tuyên bố này.”

“Là Lâm Nam sao?”

“Đúng vậy.”

Người phụ trách tiếp tục:

“Bây giờ cô hãy chia sẻ bài đăng của báo Nam Thành đi.”

Hứa Loan đáp:

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Cúp điện thoại, khi cô định gọi cho Lâm Nam thì lại phát hiện trên bảng thịnh hành vừa xuất hiện một tin mới.

Đó là thư xin lỗi của Tần Vũ Huy.

Trong đó, hắn thừa nhận rằng khi theo đuổi Hứa Loan trước đây, hắn đã cố tình giấu chuyện mình đã kết hôn, và mặc dù hắn đã tặng cô rất nhiều món quà, nhưng Hứa Loan không nhận bất kỳ thứ gì, tất cả đều bị trả lại.

Cuối thư, hắn không quên bày tỏ tình cảm chân thành của mình, nói rằng do quá yêu Hứa Loan nên mới phạm phải sai lầm như vậy, giờ đây hắn chân thành xin lỗi Hứa Loan và tất cả những người đã bị tổn thương vì chuyện này.

Nhìn vào lời xin lỗi chân thành không kèm theo chút mỉa mai nào của Tần Vũ Huy, Hứa Loan có chút bối rối, chẳng lẽ đây là sức mạnh của đồng tiền sao?

Chỉ có điều, ngay cả khi Chu tổng can thiệp vào chuyện này, cũng không đến mức làm như vậy chứ...

Mang theo thắc mắc, Hứa Loan gọi cho Lâm Nam.

Lâm Nam hiểu ý cô và giải thích:

“Là phu nhân chỉ thị tôi làm như vậy, và cũng là phu nhân liên hệ với phóng viên báo Nam Thành.”

“Nguyễn Tinh Vãn sao?”

“Đúng vậy.”

Lâm Nam nói:

“Phu nhân cảm thấy áy náy về chuyện này, nên suốt cả chiều nay cô ấy đã tìm mọi cách để xử lý.”

Nói rồi, Lâm Nam cảm thán:

“Vẫn phải là phu nhân, biết cách tìm đến vợ cũ của Tần Vũ Huy, làm cho hắn trở tay không kịp, khiến hắn á khẩu không nói được gì, đoán chừng bây giờ hắn đang tức đến phát điên.”

“Nhưng hắn lại xin lỗi rồi…”

Lâm Nam ngẩn ra: “Gì cơ?”

Hứa Loan lặp lại:

“Tần Vũ Huy đã xin lỗi, ngay vài phút trước thôi.”

“Hắn mà có được giác ngộ đến vậy sao?”

Hứa Loan cũng thấy kỳ lạ, nghe giọng điệu của Lâm Nam thì đây cũng không phải là hành động của họ.

Còn Nguyễn Tinh Vãn, nếu cô ấy đã tìm đến vợ cũ của Tần Vũ Huy, thì chắc chắn sẽ không làm thêm một bước nữa mà tìm đến hắn.

Cô biết rõ bản chất của Tần Vũ Huy, hắn tuyệt đối không thể nào tự nguyện đăng một bức thư xin lỗi như vậy.

Chương 1334

Bên kia, sau khi thấy đoạn âm thanh làm rõ của báo Nam Thành được đăng tải, Nguyễn Tinh Vãn đã gọi điện cảm ơn Lộ Thanh Thanh.

Kết thúc cuộc gọi, điện thoại của Hứa Loan liền gọi đến.

Hứa Loan nói:

“Cảm ơn cậu về chuyện hôm nay.”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

“Không có gì, mình cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ đóng vai trò trung gian thôi.”

Nhắc đến chuyện này, Hứa Loan thực sự cảm phục, không khỏi hỏi:

“Làm sao mà cậu liên lạc được với vợ cũ của Tần Vũ Huy vậy? Lại còn khiến cô ấy chịu ra mặt làm rõ cho mình. Ba năm trước, đội ngũ của mình cũng đã liên hệ với cô ấy, nhưng cô ấy không hề nói tốt một câu nào.”

“Chiều nay, mình nhờ người điều tra về Tần Vũ Huy, phát hiện một trong những dự án gần đây của công ty Lâm Thị đang hợp tác với công ty của vợ cũ hắn, nên mình đã gọi điện cho cô ấy. Hiện giờ cô ấy đã ly hôn với Tần Vũ Huy rồi, cô ấy biết rõ đâu là nhẹ đâu là nặng.”

“Giỏi thật đấy, vậy còn chuyện với báo Nam Thành cũng là do cậu tìm à?”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Trước đây mình quen biết một phóng viên của báo Nam Thành, cảm thấy cô ấy là người khá tốt, cũng rất có tinh thần chính nghĩa. Mình nghĩ chuyện này thay vì phát hành quá nhiều văn bản thanh minh, thì để một cơ quan truyền thông có uy tín đưa tin sẽ thuyết phục hơn.”

Hứa Loan cười cười:

“Lần này phiền cậu rồi, đợi mình ghi hình xong sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Được thôi.”

Bên kia, Hứa Loan ngừng lại một chút, ngập ngừng vài giây rồi hỏi:

“Cậu không đi tìm Tần Vũ Huy đấy chứ?”

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

“Không, từ khi gặp hắn ở triển lãm mình đã biết rằng hắn chẳng có ý đồ tốt lành gì, tìm hắn chỉ tổ phí thời gian. Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là vừa nãy Tần Vũ Huy đăng một thư xin lỗi.”

“Có thể nào là do Chu Từ Thâm yêu cầu người làm không?”

“Mình đã hỏi Lâm Nam, anh ấy cũng không biết gì... Thôi bỏ đi, không sao cả. Đã muộn rồi, không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

“Được, tạm biệt.”

Cúp máy xong, Nguyễn Tinh Vãn cầm điện thoại lên và quả nhiên thấy thư xin lỗi của Tần Vũ Huy đang lên hot search.

Nếu chiều nay cô không gặp hắn, thì có lẽ cô thực sự sẽ nghĩ rằng thư xin lỗi này là từ tận đáy lòng hắn, cũng coi như là kẻ lạc lối biết quay đầu, sâu sắc nhận ra lỗi lầm của mình.

Nhưng thái độ của Tần Vũ Huy chiều nay rõ ràng hoàn toàn trái ngược với điều này.

Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không thể nghĩ ra được.

Sau vài phút, cô cầm điện thoại và gọi cho Nguyễn Thầm.

Khi tiếng chuông sắp kết thúc, giọng Nguyễn Thầm mới truyền đến: “Alo.”

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

“Em đang ở đâu thế?”

“Vừa tắm xong, có chuyện gì vậy?”

Nguyễn Tinh Vãn nghe thấy đầu dây bên kia khá yên tĩnh, có lẽ là đang ở nhà.

Cô thử hỏi:

“Hôm nay em làm gì thế?”

“Ghi hình chương trình, xong rồi thì về nhà.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Có ghé qua trung tâm thương mại mua ít đồ.”

Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy cũng không thấy có vấn đề gì, cô nói:

“Được rồi, không có gì, chị chỉ hỏi vậy thôi. Ngày mai là Chủ Nhật, em có muốn qua đây ăn cơm không?”

Đầu dây bên kia, Nguyễn Thầm im lặng vài giây, không trả lời ngay lập tức.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Nếu mai em có việc thì thôi, tuần sau cũng được.”

“Không có gì, mai em sẽ qua ăn tối.”

“Vậy ngày mai lúc đến, em nói với Hứa Loan luôn nhé, bảo cậu ấy cùng đến. Chị sẽ không gọi riêng cho cậu ấy nữa.”

Nguyễn Thầm đáp: “Biết rồi.”

Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Thầm cầm lấy miếng bông gòn bên cạnh, chấm thuốc sát trùng và bôi lên vết thương trên sống mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play