Nguyễn Tinh Vãn kể chi tiết lại những gì đã xảy ra ở triển lãm cho Hứa Loan nghe.

Nghe xong, Hứa Loan không nhịn được bật cười:

“Chỉ vì chuyện này mà cậu phải xin lỗi mình à? Có gì to tát đâu. An Nhã Đình vốn đã ghét mình từ lâu rồi, dù không có các cậu, cô ta cũng sẽ cố gắng tìm cơ hội khơi lại chuyện này, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Còn về Tần Vũ Huy… hắn càng không định bỏ qua cho mình. Hai người họ hợp lại, chẳng làm nên trò trống gì cả.”

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

“Vậy giờ cậu định làm gì?”

“Nghe xem bộ phận quan hệ công chúng có ý tưởng gì đã. Thật ra cậu không cần phải tự trách. Nói thật, mình còn cảm kích cô em gái nhỏ kia nữa, mình không ngờ cô bé lại dũng cảm như vậy, dám đối đầu trực tiếp với An Nhã Đình. Giờ thì cả Nam Thành đều biết mình có một fan mạnh mẽ như thế, nói ra thật oách.”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười:

“Được rồi, cậu cứ đi nói chuyện với bộ phận quan hệ công chúng đi. Nếu có tin tức gì hoặc cần giúp đỡ, thì báo cho mình một tiếng.”

“Được, mình đi đây.”

Cúp máy xong, Hứa Loan bước vào phòng nghỉ và chào người phụ trách của bộ phận quan hệ công chúng. Đây đều là người quen nên không cần khách sáo, cô ngồi xuống ngay.

Người phụ trách nói:

“Trên đường đến đây, tôi đã tìm hiểu sơ qua tình hình. Rõ ràng là có người cố ý khơi chuyện. Phần âm thanh đã được xử lý biến âm, bên cô có nghi ngờ ai không?”

Hứa Loan bình tĩnh nói:

“An Nhã Đình.”

Nghe câu trả lời này, người phụ trách cũng không ngạc nhiên. Hai năm qua, đội ngũ của An Nhã Đình không ít lần đã cố ý bôi nhọ Hứa Loan, và họ đã phải xử lý không ít lần.

Thấy người phụ trách gật đầu, Hứa Loan hỏi:

“Có cần tổ chức họp báo phản hồi không?”

Người phụ trách nói:

“Không cần, ba năm trước cô đã phản hồi về chuyện này rồi, nói thêm cũng vô ích. Việc cần làm bây giờ là chứng minh người trong đoạn âm thanh kia chính là An Nhã Đình. Khi đó, dư luận sẽ chuyển hướng, không còn tập trung vào chủ đề hiện tại nữa.”

Hứa Loan khẽ nhíu mày:

“Ý của anh là hướng dư luận sang việc cô ta cố ý khơi chuyện, từ đó để fan hai bên tranh cãi, dần dần đè nén chủ đề cũ xuống?”

Người phụ trách đẩy gọng kính:

“Đại khái là vậy.”

Hứa Loan không nói gì, nhưng rõ ràng là không đồng tình với ý kiến này.

Cô không muốn fan của mình phải tranh cãi vì những chuyện vô nghĩa này.

Thấy vậy, người phụ trách tiếp tục:

“Nói một cách khó nghe, nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề, cần phải chứng minh mối quan hệ giữa cô và Tần Vũ Huy. Nhưng thực tế là hai người đã từng bên nhau. Dù cô nói khi đó cô không hề biết hắn có vợ, nhưng việc từng là người yêu của hắn tạo ra sự mập mờ. Tôi có thể tin cô, Chu tổng cũng có thể tin cô, và fan của cô cũng tin cô.”

“Nhưng, cô vẫn không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào để chứng minh mọi chuyện.”

Nghe xong, Hứa Loan cảm thấy có chút bất lực, nhưng cũng không thể phản bác, vì thực tế là như vậy.

Nếu cô có thể đưa ra bằng chứng để chứng minh mọi chuyện, thì cô đã làm từ ba năm trước rồi.

Người phụ trách tiếp tục:

“Vì vậy, cách hiệu quả và nhanh nhất bây giờ chính là như vậy. An Nhã Đình có lượng fan không ít và độ nhận diện cao. Nếu chúng ta cho mọi người biết chuyện này do cô ta dàn dựng, thì sự chú ý của dư luận sẽ không còn tập trung vào việc cô có làm người thứ ba hay không, và chủ đề này cũng sẽ dần lắng xuống.”

Hứa Loan ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

“Để tôi suy nghĩ thêm.”

Chủ đề có thể sẽ lắng xuống, nhưng… vẫn còn đó.

Người phụ trách nhìn đồng hồ:

“Giờ là sáu giờ tối, cô phải cho tôi câu trả lời trước 11:30 tối nay. Trong thời gian đó, tôi sẽ chuẩn bị một bản tuyên bố và các chứng cứ về việc An Nhã Đình đã có ý định dàn dựng sự việc này.”

Hứa Loan gật đầu:

“Tôi hiểu rồi.”

Người phụ trách đứng dậy, mở cửa rời đi.

Hứa Loan ngồi trong phòng nghỉ khoảng hai mươi phút rồi mới từ từ ra ngoài.

Vừa đến cửa, cô thấy một bóng dáng cao lớn đang rời khỏi hành lang.

Hứa Loan còn chưa kịp nhìn kỹ, trợ lý đã bước tới nói:

“Chị Hứa Loan, em đã xin phép với tổ sản xuất rồi, giờ mình về thôi.”

Hứa Loan thu lại ánh nhìn, đi vài bước rồi chợt hỏi:

“Vậy còn Nguyễn Thầm đâu?”

Trợ lý ngơ ngác:

“Em không biết nữa, sau khi chương trình tạm dừng, em cũng không thấy cậu ấy đâu.”

Chương 1332

Hứa Loan rời khỏi nơi ghi hình và trở về nhà.

Trợ lý thử hỏi:

“Chị Hứa Loan, hay là em ở lại đây với chị nhé?”

Hứa Loan mỉm cười lắc đầu:

“Thật sự không sao đâu, tắm rửa rồi ngủ một giấc là được, hôm nay có thể thoải mái nghỉ làm, cũng không tệ mà.”

“Vậy thì…”

“Em cũng coi như hôm nay được nghỉ, đi chơi đi.”

Trong tình hình này, trợ lý chẳng còn tâm trạng nào mà đi chơi, nhưng nhìn vẻ bình thản của Hứa Loan, cô cũng không tiện nói thêm gì, lưu luyến quay đầu lại từng bước mà đi:

“Vậy em đi trước nhé, có gì chị cứ gọi cho em.”

Hứa Loan gật đầu, tiễn cô ra tận cửa:

“Cẩn thận trên đường đi nhé.”

Trợ lý quay lại vẫy tay chào Hứa Loan.

Đợi khi cô bước vào thang máy, Hứa Loan mới thu lại ánh mắt, đóng cửa và bước vào phòng khách, mệt mỏi nằm phịch xuống ghế sofa.

Nhìn trần nhà một lúc, Hứa Loan lấy điện thoại ra và lướt qua các bình luận trên mạng.

Dù người hâm mộ của cô vẫn đang cố gắng bảo vệ và thanh minh cho cô, nhưng đúng như người phụ trách đã nói chiều nay, cô và Tần Vũ Huy đã từng bên nhau, khoảng thời gian đó và giới hạn mối quan hệ của họ thật khó mà rõ ràng.

Cô có thể thanh thản với lòng mình, nhưng đối với dư luận bên ngoài, điều đó chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Giờ đây, An Nhã Đình và Tần Vũ Huy phối hợp diễn một vở kịch, kéo theo nhiều người vô tội vào vòng xoáy này, liệu cô có thể chỉ đơn giản giữ cho mình một lòng thanh thản mà không quan tâm đến lời nói bên ngoài được không?

Không thể hoàn toàn không để tâm đến những lời lẽ trên mạng.

Nghĩ đến đây, Hứa Loan đặt điện thoại xuống và ngồi dậy, không thể cứ mãi thụ động như vậy.

Cô thay quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang, cầm chìa khóa xe rồi đi xuống tầng hầm.

Khi cô đến công ty của Tần Vũ Huy, quầy lễ tân lại nói:

“Tần tổng đã ra ngoài cách đây mười phút rồi.”

Hứa Loan hỏi:

“Anh ta có nói sẽ đi đâu không?”

“Chuyện này thì tôi không rõ.”

Hứa Loan mím môi, cảm ơn rồi rời khỏi công ty.

Lúc này, hoàng hôn vừa buông xuống, ánh chiều tà chiếu nghiêng lên mặt đất, tạo thành những chiếc bóng dài.

Cô vô định bước đi trên đường, cho đến khi trời tối hẳn, từng ngọn đèn bên đường lần lượt sáng lên.

Những người qua đường vội vã bước đi, dường như ai cũng đang gấp rút về nhà.

Cô từ đầu phố này bước sang đầu phố khác, hoàn toàn không biết mình nên đi đâu.

Không biết đã qua bao lâu, người đi đường dường như ít dần.

Hứa Loan tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, lấy điện thoại ra, thấy đã là mười một giờ đêm.

Cô vẫn không có cách nào giải quyết.

Cô có thể làm gì đây?

Hứa Loan thở dài, soạn sẵn một bài đăng trên Weibo, định sẽ đăng sau khi bộ phận quan hệ công chúng đưa ra tuyên bố, như vậy có thể giảm thiểu tác động.

Cô cầm điện thoại, đợi từng phút từng giây trôi qua.

Đến mười một giờ rưỡi, bộ phận quan hệ công chúng của Chu thị đã đăng một bài Weibo từ tài khoản của studio cô.

Tuy nhiên, nội dung không phải là buộc tội An Nhã Đình, mà là tuyên bố làm rõ về những tin đồn cho rằng cô làm kẻ thứ ba, không hề nhắc đến An Nhã Đình dù chỉ một từ.

Hứa Loan làm mới trang, phát hiện ra rằng năm phút trước, tài khoản chính thức của báo Nam Thành đã đăng tải một đoạn ghi âm, chính xác hơn là một cuộc phỏng vấn.

Người được phỏng vấn chính là vợ cũ của Tần Vũ Huy, người từng lên án Hứa Loan phá hoại gia đình mình và đã hợp tác với nhiều phương tiện truyền thông để gây sức ép với cô.

Trong cuộc phỏng vấn, giọng vợ cũ của Tần Vũ Huy đầy mỉa mai:

“Trước khi kết hôn với tôi, Tần Vũ Huy đã thích lăng nhăng bên ngoài, chỉ là tôi mắt nhắm mắt mở, không thèm quan tâm. Nhưng khi hắn dám lén lút quyến rũ một nữ minh tinh, lại còn rất hào phóng, tỏ vẻ tình sâu nghĩa nặng, tất nhiên tôi không thể chịu nổi.”

Phóng viên hỏi:

“Ý cô là anh ấy giấu giếm chuyện hôn nhân của mình với bên ngoài, nên mới ngang nhiên đùa giỡn với người khác?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play