"Bệnh thì đi bệnh viện đi, đừng đến đây làm loạn."

Người đàn ông nói:

"Anh biết hai năm nay Chu thị đã cho em không ít tài nguyên, nhưng anh vẫn có thể nói vài câu trước mặt Chu Từ Thâm. Em nghĩ xem là m quan trọng hay lợi ích quan trọng? Huống hồ, bây giờ người mới xuất hiện không ngừng, có biết bao diễn viên trẻ đẹp, em dựa vào đâu mà nghĩ Chu thị sẽ không quay lưng mà đi nâng đỡ người khác?"

Hứa Loan bình thản nói:

"Chu thị muốn nâng đỡ ai tôi không quan tâm, anh cứ việc đến nói với Chu tổng, bảo anh ấy cho tôi vào danh sách đen, tôi cũng không để tâm. Nhưng bây giờ, làm ơn rời khỏi đây đi."

Người đàn ông nheo mắt:

"Đừng tưởng có chút tiếng tăm rồi thì có thể lên mặt với anh nhé. Trong giới giải trí này, anh chỉ cần động một ngón tay cũng có thể bóp c.h.ế.t em rồi."

"Vậy sao anh còn chần chừ ở đây làm gì nữa?"

Thấy cô không sợ cũng chẳng thỏa hiệp, cơn giận của người đàn ông bùng lên, hắn thô bạo nắm lấy cánh tay Hứa Loan:

"Muốn chơi kiểu này với tôi à? Vậy hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, kể cả có xảy ra chuyện ở đây thì cũng chẳng ai làm gì được tôi. Còn cô? Đừng mong thoát thân sạch sẽ như vài năm trước."

Hứa Loan lập tức tát hắn ta một cái thật mạnh, tức tới mức bật cười:

"Được thôi, vậy thì cùng nhau c.h.ế.t đi."

Người đàn ông có lẽ không ngờ cô lại làm vậy, sững sờ trong vài giây.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.

Một bóng dáng xuất hiện trước mặt họ.

Nhân lúc hắn ta  ngẩn người, Hứa Loan nhanh chóng rút tay lại, kéo lại phần tay áo vừa trượt xuống vai khi giằng co.

Sắc mặt người đàn ông tối sầm, định nổi nóng nhưng ngại có người khác đang nhìn.

Hắn  ta định đợi người thanh niên kia đi rồi mới tính sổ với Hứa Loan.

Không ngờ người thanh niên ấy lại bước thẳng về phía họ.

Nguyễn Thầm đứng trước mặt Hứa Loan, lấy từ túi quần ra một thứ:

"Thỏi son của chị rơi trên xe."

Hứa Loan đưa tay ra nhận, mím môi khẽ nói:

"Cảm ơn, em về đi."

Rõ ràng là cô không muốn cậu tham gia vào chuyện này.

Người đàn ông nhìn quanh, ánh mắt mang vẻ tò mò:

"Hai người có quan hệ gì?"

Hứa Loan lạnh lùng:

"Không liên quan đến anh, biến đi."

Người đàn ông cười nhếch mép, chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi quay người bước vào thang máy.

Đợi hắn ta đi rồi, Hứa Loan cất vội thỏi son vào túi, nói với Nguyễn Thầm:

"Muộn rồi, lái xe cẩn thận nhé."

Nguyễn Thầm gật đầu.

Hứa Loan nhanh chóng bấm khóa vân tay, đi vào trong và đóng cửa lại.

Nguyễn Thầm thu ánh mắt lại, không dừng lâu, sải bước rời đi.

Xuống đến tầng dưới, người đàn ông đang đứng dựa vào xe hút thuốc, nhìn Nguyễn Thầm đi ra, giọng điệu giễu cợt:

"Cậu là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty của Hứa Loan à? Nửa đêm chạy đến nhà cô ấy đưa thỏi son, cậu có ý gì đây?"

Nguyễn Thầm không trả lời, chỉ sải bước đến gần hắn ta.

Người đàn ông tặc lưỡi:

"Hứa Loan ấy mà, quả thực xinh đẹp, dáng người cũng tuyệt, chơi đùa thì đúng là mê đắm, chẳng trách mấy cậu trai trẻ như cậu lại lạc lối đến mức chẳng phân biệt nổi phương hướng…”

Chưa nói hết câu, hắn ta đã ăn  ngay một cú đ.ấ.m vào mặt.

Hắn ta thậm chí không kịp phòng bị, đã bị đè xuống đất, nắm đ.ấ.m liên tục giáng xuống mặt, xuống người.

Trước sự tấn công liều mạng này, hắn ta hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể hét lên đau đớn.

Cuối cùng, bảo vệ khu chung cư nhìn thấy cảnh này, mấy người chạy tới mới kéo được họ ra.

Người đàn ông ôm mặt, phẫn nộ gọi điện thoại.

Nguyễn Thầm đứng đó, gương mặt tối sầm, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn hắn ta:

"Thử lại gần cô ấy lần nữa xem."

"Cậu nghĩ cậu là ai mà dám nói như vậy với tôi!"

"Tôi chẳng là ai cả, mạng của tôi chẳng đáng giá, nhưng anh chắc sẽ không nỡ c.h.ế.t đâu."

Chương 1320

Không biết có phải ánh mắt của Nguyễn Thầm quá lạnh lẽo hay không mà Tần Vũ Huy vô thức rùng mình.

Cứ như thể Nguyễn Thầm thực sự sẽ làm như lời nói vậy.

Vụ việc hôm nay, hắn ta không sợ làm ầm lên đến cảnh sát với Hứa Loan, vì người mất mặt sẽ là Hứa Loan, chứ chẳng liên quan gì nhiều đến hắn ta. Nhưng nếu dính vào một thằng nhãi không tên tuổi mà làm ầm lên đến cảnh sát, người mất mặt sẽ là hắn ta.

Tình cảm phong hoa tuyết nguyệt có thể là điểm tô thêm, nhưng đánh nhau ầm ĩ truyền ra thì chẳng có lợi ích gì cho hắn.

Huống hồ, gần đây hắn còn đang đàm phán một dự án quan trọng.

Hắn chỉnh lại cổ áo, nhổ một ngụm máu, cười lạnh, buông lời khiêu khích:

“Có giỏi thì cứ đến đây, tôi chờ cậu đấy.”

Nói xong, hắn quay người lên chiếc xe đỗ bên cạnh.

Mấy bảo vệ thấy cả hai bên đều không truy cứu, cũng liền thả Nguyễn Thầm ra. Một bác lớn tuổi khuyên nhủ:

“Chàng trai, có chuyện gì thì nói chuyện cho đàng hoàng, đừng kích động thế. Nhìn cậu còn trẻ, chắc đang đi học đúng không? Chuyện này mà ầm lên đến cảnh sát thì không hay đâu.”

Nguyễn Thầm im lặng vài giây rồi đáp:

“Hắn ta giữa đêm xuất hiện trước cửa nhà bạn gái tôi, có ý định quấy rối cô ấy.”

Mấy bảo vệ xung quanh đều trợn mắt:

“Gì cơ?”

Có người tức giận nói:

“Biết thế ngay từ đầu không nên ngăn cậu! Phải đánh hắn một trận ra trò mới đúng!”

“Nhìn hắn ăn mặc bảnh bao thế, ai ngờ lại là loại cầm thú đội lốt người!”

“Đồ cặn bã!”

“Không bằng loài cầm thú!”

“Đúng là đồ vô liêm sỉ!”

Nguyễn Thầm nhìn họ:

“Nếu lần tới các anh lại thấy hắn ta, phiền thông báo cho tôi một tiếng.”

Mấy bảo vệ phẫn nộ:

“Cậu cứ yên tâm, ở đây chúng tôi thay ca nhau trực, chúng tôi đã nhớ rõ mặt hắn rồi, mai sẽ thông báo cho tất cả nhân viên, tuyệt đối không cho hắn bước chân vào khu chung cư này nữa!”

“Cảm ơn, phiền các anh rồi.”

“Khách sáo gì chứ, đây là việc nên làm thôi. Nhưng mà, tình huống này có lẽ nên báo cảnh sát thì hơn?”

Nguyễn Thầm đáp:

“Báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng đến công việc của bạn gái tôi. Qua chuyện tối nay, chắc hắn cũng sẽ kiềm chế hơn. Sau này nếu các anh thấy hắn, cứ báo cho tôi là được.”

Một bảo vệ vỗ vai cậu, thở dài:

“Hiểu rồi, cuộc sống cũng không dễ dàng gì, bạn gái cậu cũng chẳng dễ dàng gì, gặp phải tên sếp khốn nạn như vậy, có cơ hội thì nên tìm việc khác. Nhưng cậu là một người bạn trai tốt, có trách nhiệm đấy. Đổi lại là tôi, chắc cũng chẳng đủ can đảm.”

Một bảo vệ khác nói thêm:

“Được rồi, chàng trai, cứ yên tâm đi, sự an toàn của bạn gái cậu cứ giao cho chúng tôi.”

Trước khi rời đi, Nguyễn Thầm để lại số điện thoại của mình cho họ, còn ghé qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua vài bao t.h.u.ố.c lá tặng họ rồi mới rời đi.

Ngồi trong xe, cậu quay đầu nhìn về phía khu chung cư, ánh mắt tối sầm.

Nếu không phải hôm nay thỏi son của Hứa Loan rơi trên xe cậu, cậu không dám nghĩ chuyện gì có thể đã xảy ra tiếp theo nữa.

Bàn tay cầm vô lăng của Nguyễn Thầm dần siết chặt lại. Một lúc lâu sau, cậu thu ánh mắt rồi gọi cho Trần Bắc.

Trong điện thoại, cậu kể ngắn gọn về chuyện này và hỏi liệu Trần Bắc có biết người đàn ông kia là ai không.

Trần Bắc thử đoán:

“Người cậu nói có phải là Tần Vũ Huy không?”

“Ai vậy?”

“Hắn là bạn trai cũ của Hứa Loan. Mấy năm trước, khi Hứa Loan mới có chút danh tiếng, trong giới có nhiều người theo đuổi cô ấy, Tần Vũ Huy là người nhiệt tình nhất, đến mức cô gái nào cũng khó mà cưỡng lại.”

Nguyễn Thầm khẽ mím môi:

“Sau đó thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play