Buổi tối, Nguyễn Tinh Vãn nằm trên giường, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nhưng lại không thấy buồn ngủ, ngược lại, càng lúc càng tỉnh táo.

Cô đoán không sai, quả thật Chu Từ Thâm đang giấu cô chuyện gì đó.

Hơn nữa, chuyện này không hề nhỏ.

Rất có thể liên quan đến toàn bộ tập đoàn Chu thị, nên Chu Từ Thâm lo sẽ liên lụy đến cô, vì thế mới từ chối đề nghị đi đăng ký kết hôn vào ngày mai của cô.

Rốt cuộc... anh đang muốn làm gì?

Đang lúc Nguyễn Tinh Vãn mải mê suy nghĩ, Chu Từ Thâm từ phía sau vòng tay ôm lấy eo cô:

“Em yêu, đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì, chỉ là không ngủ được thôi.”

Chu Từ Thâm nhướn mày:

“Không ngủ được?”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Không biết vì sao, anh bỗng dưng có vẻ tỉnh táo hẳn.

Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt lại:

“Anh đừng nói nữa, em từ từ sẽ ngủ được thôi.”

“Vừa nãy anh không nói gì, em cũng đâu ngủ được.”

Nguyễn Tinh Vãn giữ tay anh lại khi tay anh bắt đầu nghịch ngợm trên eo cô, mở mắt ra nói:

“Em hỏi anh một câu được không?”

Nụ hôn của Chu Từ Thâm nhẹ nhàng rơi xuống sau tai cô:

“Ừ?”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ “xì” một tiếng, thể hiện sự không hài lòng của mình.

Chu Từ Thâm nghiêm chỉnh lại:

“Em nói đi.”

“Trước đây anh từng nói, anh đã sớm nhận ra Tiểu Thầm thích Hứa Loan, đúng không?”

“Ừ.”

“Thường thì con trai tầm khoảng hai mươi, khi gặp cô gái mình thích, đều không thích bày tỏ sao? Không có ý định muốn ở bên cô ấy sao?”

Chu Từ Thâm hỏi:

“Em lấy kết luận này từ đâu ra vậy?”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Em thấy Tiểu Thầm thích Hứa Loan, nhưng đôi khi hành động của em ấy lại khiến em khó hiểu, cứ như là… thích thì thích, nhưng chỉ dừng lại ở ranh giới của thích, không có ý định tiến xa hơn.”

“Ý em là kiểu tiến xa nào?”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Cô tức giận nói:

“Anh có thể nghiêm túc một chút không!”

Chu Từ Thâm ngừng động tác trong tay, tỏ ý đang lắng nghe cô nói một cách nghiêm túc.

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:

“Em chỉ muốn nói là, có phải con trai ở độ tuổi hai mươi đều như vậy không, gặp người mình thích lại không dám tiến tới.”

“Khả năng này sẽ không xảy ra ở cậu ấy.”

“Nhưng…”

“Em định nói là, Quý Hoài Kiến cũng không bày tỏ với em khi anh ta hai mươi tuổi sao?”

Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được nữa, đá anh một cái:

“Biến đi!”

Chu Từ Thâm nói:

“Anh đang phân tích chuyện này một cách khách quan và lý trí đấy. Quý Hoài Kiến không bày tỏ vì anh ta biết em cũng thích anh ta, anh ta muốn có một tương lai tốt đẹp hơn với em. Còn Tiểu Thầm không bày tỏ vì cậu ấy biết cậu ấy và Hứa Loan không có tương lai.”

Nguyễn Tinh Vãn lúc đầu còn đang tức, nghe anh nói vậy, ngây người một lúc mới hỏi:

“Tại sao?”

“Em nghĩ chỉ có một người hận Nguyễn Quân thôi sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn bỗng cứng đờ người, như thể bị ai đó giáng một đòn vào đầu.

Khiến cô lập tức bừng tỉnh.

Tiểu Thầm nào chỉ hận Nguyễn Quân, cậu ấy còn luôn cảm thấy xấu hổ vì Nguyễn Quân là ba mình.

Sau những chuyện Nguyễn Quân đã gây ra, mặc dù ông ta đã chết, nhưng những việc ông ta từng làm cứ như một lời nguyền, quấn lấy Tiểu Thầm, khiến cậu ấy cả đời không thể thoát ra được.

Chương 1318

Thấy Nguyễn Tinh Vãn ngây người ra, Chu Từ Thâm hôn nhẹ lên trán cô:

“Được rồi, em không cần phải lo cho cậu ấy, đây là chuyện của cậu ấy. Cậu ấy đã là người trưởng thành, những điều này là rào cản tâm lý mà cậu ấy cần phải tự vượt qua.”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ lắc đầu:

“Đây không phải là rào cản tâm lý.”

“Nguyễn Quân là Nguyễn Quân, còn cậu ấy là cậu ấy, những gì Nguyễn Quân đã làm vốn dĩ không liên quan đến cậu ấy. Chỉ vì cậu ấy không vượt qua được rào cản trong lòng mình, nên mới cảm thấy có lỗi với em, cảm thấy sự tồn tại của bản thân là sai lầm, và cảm thấy dơ bẩn vì trong người chảy dòng m.á.u của Nguyễn Quân. Đây là điều mà cậu ấy phải vượt qua.”

Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, im lặng rất lâu rồi mới nói:

“Nếu không vượt qua được thì sao?”

Chu Từ Thâm đáp:

“Nếu không vượt qua được, cả đời này cậu ấy sẽ bị mắc kẹt trong chuyện này, không thể tiến thêm một bước nào nữa.”

“Vậy nên hiện tại em ấy đang đem tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, những chuyện vốn không liên quan đến em ấy, gán hết lên mình và muốn từ bỏ tất cả để bù đắp, phải không?”

Đối diện ánh mắt của cô, một lúc sau, Chu Từ Thâm khẽ gật đầu.

“Anh nghĩ sau khi làm xong tất cả những điều này, em ấy có thể thoát ra khỏi những chuyện đó không?”

“Có lẽ là có thể.”

Sau một hồi im lặng, Nguyễn Tinh Vãn mới nói tiếp:

“Em hiểu rồi. Em sẽ tìm thời gian để nói chuyện với Tiểu Thầm.”

Chu Từ Thâm nhàn nhạt nói:

“Những suy nghĩ này đã cắm rễ sâu trong lòng cậu ấy, nói chuyện cũng chưa chắc có tác dụng.”

“Dù sao cũng phải thử.”

Chu Từ Thâm kéo cô vào lòng:

“Được rồi, thời gian hỏi đáp của em đã hết, ngủ thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn tựa đầu vào n.g.ự.c anh, không nói thêm gì nữa.

Con người là thế, khi đối diện với chuyện của người khác thì luôn nhìn thấu bản chất.

Nhưng khi đối diện với chuyện của bản thân, lại không thể tự thuyết phục mình.

Ai có thể ngờ rằng, mình cũng là người trong cuộc chứ?



Sau khi đưa Hứa Loan về đến nhà, Hứa Loan xuống xe nói:

“Em về nhanh đi, muộn rồi.”

Nguyễn Thầm nắm tay lái, quay đầu nhìn cô:

“Tài xế của chị, ngày mai có đến không?”

Hứa Loan không hiểu ý cậu lắm, gật đầu:

“Có chứ.”

Nguyễn Thầm không nói thêm gì, chỉ nói:

“Mai gặp.”

Hứa Loan vẫy tay với cậu:

“Mai gặp, em đi đường cẩn thận.”

Nói xong, cô quay người đi vào khu chung cư.

Nguyễn Thầm nhìn bóng dáng cô, rất lâu sau mới lái xe rời đi.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Hứa Loan đã thấy người đàn ông đang đợi ở cửa, lập tức cau mày:

“Sao anh lại đến nữa?”

Người đàn ông dụi điếu thuốc:

“Anh đã hỏi rồi, em đã quay xong từ lâu, sao bây giờ mới về?”

“Liên quan gì đến anh.”

Hứa Loan nói xong, chuẩn bị nhấn vào khóa vân tay.

Người đàn ông giữ lấy cánh tay cô:

“Loan Loan, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh đã ly hôn với cô ta rồi. Chuyện năm đó không phải anh muốn thế, anh cũng không biết cô ta lại điên như vậy…”

Hứa Loan nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc:

“Tôi không quan tâm đến chuyện gia đình của anh, làm ơn đi đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đó.”

Người đàn ông cười khẩy:

“Nếu em muốn vì chuyện tôi và em nửa đêm vào đồn cảnh sát lên hot search thì anh cũng không ngại.”

Hứa Loan cau mày càng chặt hơn:

“Anh bị bệnh à?”

“Phải, em biết mấy năm nay anh sống thế nào không, ngày nào anh cũng nghĩ về em, anh cũng thấy mình bị bệnh thật rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play