Nguyễn Thầm nói với phó đạo diễn:

“Xin lỗi vì tôi đến muộn, chương trình bắt đầu chưa?”

Phó đạo diễn vội đáp:

“Chưa đâu, còn năm phút nữa.”

Nguyễn Thầm thản nhiên “Ồ” một tiếng:

“Tôi cứ tưởng đồng hồ tôi bị hỏng.”

Vì lời xen ngang của Nguyễn Thầm, bầu không khí vốn im lặng bỗng trở nên có chút kỳ quặc.

Phó đạo diễn khẽ ho, bắt đầu gọi nhân viên:

“Nào nào, đừng đứng không nữa, kiểm tra lại đạo cụ đi, làm nhanh chút, lát nữa đừng để xảy ra sự cố!”

Đám nhân viên lập tức tản ra, ai nấy đều bận rộn, bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Bên kia, An Nhã Đình tỏ vẻ khó chịu, quay người ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.

Trợ lý liền theo sau cô ta.

An Nhã Đình nhìn về phía Nguyễn Thầm, nhếch cằm hỏi:

“Cậu kia là ai vậy?”

“Trước đây chưa từng thấy, có vẻ cũng là khách mời tham gia ghi hình, chắc là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty nào đó.”

An Nhã Đình cười lạnh:

“Giờ đến nghệ sĩ mới cũng dám ngông cuồng thế này sao, tưởng mình có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc?”

Trợ lý cúi đầu không nói gì, nhưng ánh mắt cứ lén liếc về phía Nguyễn Thầm vài lần.

Nhân viên đang trao đổi chi tiết chương trình với Nguyễn Thầm, cậu hơi cúi đầu lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng.

Nguyễn Thầm dù còn trẻ, chưa có chút tiếng tăm nào, nhưng đứng đó tự nhiên lại thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái trong phòng.

Trợ lý của Hứa Loan thì thầm:

“Em nghĩ khi chương trình này phát sóng, Nguyễn Thầm sẽ không còn ‘ẩn giấu’ được nữa.”

Hứa Loan quay lại nhìn, ngơ ngác:

“Ẩn giấu cái gì?”

“Bây giờ cậu ấy chưa nổi, chỉ có vài fan nhỏ như chúng ta. Nhưng khi chương trình phát sóng, chắc chắn sẽ nổi tiếng, lúc đó fan sẽ ùn ùn kéo đến thôi. ‘Chàng trai kho báu’ của em cuối cùng cũng bị mọi người phát hiện rồi.”

Hứa Loan: “?”

Cô hỏi:

“Từ bao giờ mà em thành fan của cậu ấy vậy?”

Trợ lý cười ngượng:

“Khi cậu ấy đóng vai phụ trong phim trước của chị, rất nhiều cô gái trong đoàn thích cậu ấy mà, thậm chí tự lập fan club và hội hỗ trợ nữa đó.”

Hứa Loan: “…”

Trợ lý tiếp tục:

“Chị Hứa Loan, chị nghĩ cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào nhỉ? Dễ thương ngoan ngoãn hay quyến rũ nóng bỏng?”

Hứa Loan nhướn mày, tỏ ý không rõ.

Bên kia, sau khi trao đổi với nhân viên xong, Nguyễn Thầm tự đi ra góc phòng, lấy vài thứ.

Nhìn quanh, Hứa Loan mới nhận ra Nguyễn Thầm đến một mình, không có trợ lý đi cùng.

Không lâu sau, chương trình bắt đầu ghi hình.

Tất cả nghệ sĩ đều bị nhốt trong một căn phòng lớn, họ phải tìm kiếm manh mối mà chương trình đã để lại trong thời gian quy định, sau đó giải đố để tiến đến căn phòng tiếp theo.

Nếu quá thời gian mà chưa ra khỏi phòng, hệ thống sẽ tự động kích hoạt cơ chế phạt.

Tuy nhiên, không ai biết hình phạt cụ thể là gì.

Khi vào phòng, An Nhã Đình ngồi xuống sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, tỏ rõ vẻ xa cách, không muốn giao tiếp với ai.

Ngoại trừ Hứa Loan và Nguyễn Thầm, ba người còn lại tự động lập thành nhóm, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong phòng.

Hứa Loan bước tới bên cạnh Nguyễn Thầm, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

“Gia Hòa không có trợ lý cho em sao?”

Nguyễn Thầm vừa nhìn xung quanh vừa đáp:

“Có, nhưng em không quen có người theo cùng.”

Chương 1308

Khi Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam đến nơi, chương trình đã bắt đầu được nửa tiếng. Thời gian còn lại để rời khỏi phòng chỉ còn mười phút, nhưng mấy nghệ sĩ bên trong vẫn đang loay hoay, không tìm được bất kỳ manh mối nào.

Các câu đố đã giải được chỉ là những thứ không quan trọng.

Vì Hứa Loan đã nói trước với chương trình và để trợ lý đứng chờ ở cửa, khi đội của Nguyễn Tinh Vãn đến nơi, đạo diễn trực tiếp mời họ ngồi trên sofa để xem màn hình giám sát.

Bên trong không có người quay phim, chỉ có các camera giám sát, giúp tăng thêm cảm giác căng thẳng.

Giang Sơ Ninh rõ ràng là lần đầu tiên thấy một chương trình ghi hình kiểu này, cộng thêm việc trang trí thực tế bên trong làm cô hơi sợ, cứ ôm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Tinh Vãn, như thể đang xem phim kinh dị vậy.

Bùi Sam Sam thì dán mắt vào màn hình, thì thầm đầy kích động:

“A a a, chẳng phải là nam diễn viên đang nổi gần đây sao, anh ấy cũng tham gia! Lát nữa mình có thể xin chữ ký của anh ấy không?”

Đạo diễn cười nói:

“Mấy cô là bạn của cô Hứa, đương nhiên là được rồi.”

Bùi Sam Sam gật đầu, lần đầu tiên có cảm giác tự hào.

Đúng lúc này, màn hình đột nhiên chuyển đến cảnh của Hứa Loan.

Nguyễn Thầm đang đứng cùng cô, cả hai đều đang cầm sách trên kệ.

Bùi Sam Sam đột nhiên nắm lấy tay Nguyễn Tinh Vãn, vẻ mặt đầy phấn khích.

Nguyễn Tinh Vãn: “?”

Bùi Sam Sam nói:

“Cậu nhìn đi, nhìn đi! Không thấy cảnh này giống trong phim thần tượng học đường sao? Nam nữ chính tình cờ gặp nhau ở thư viện, nữ chính lấy cuốn sách mà nam chính định lấy, hai người quay lại nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, lửa tình bùng cháy!”

Đạo diễn: “…”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Đạo diễn khẽ ho:

“Chương trình này là chương trình trốn thoát khỏi mật thất, có yếu tố kinh dị nhẹ, thật sự không liên quan gì đến phim thần tượng học đường…”

Thêm vào đó, khung cảnh thực tế bên trong cũng rất chân thực. Không biết cô ấy nhìn thấy gì mà có thể tưởng tượng ra chuyện “lửa tình bùng cháy.”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người họ đứng chung khung hình thực sự rất đẹp đôi.

Dạo gần đây phim tình chị em rất hot, nếu hai người họ đóng một phim như thế, chắc chắn sẽ bùng nổ.

Nguyễn Tinh Vãn đè tay Bùi Sam Sam xuống, nhắc cô bình tĩnh.

Trên màn hình, thời gian càng lúc càng ít, nhóm ba người đã bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn chưa tìm được điểm đột phá.

Sau khi ngồi suốt nửa tiếng, cuối cùng An Nhã Đình cũng đứng dậy, bước quanh phòng một vòng, hờ hững lật qua vài đồ vật trên bàn, tỏ ra mình cũng đã tìm kiếm để sau này có cảnh ghép cho phần hậu kỳ.

Khi chỉ còn ba phút, chuông báo động vang lên trong phòng. Tiếng chuông khiến nữ diễn viên của phim mạng sợ hãi, bật khóc, theo phản xạ ôm lấy cánh tay nam diễn viên bên cạnh, nghẹn ngào nói:

“Chúng ta phải làm sao đây, có phải không ra được không?”

Nam diễn viên cũng hoảng hốt, vì trước khi vào, đạo diễn đã nói rằng chương trình sẽ tập trung vào yếu tố chân thực, mức phạt lần này sẽ nghiêm khắc hơn các mùa trước.

Anh cố trấn an:

“Vẫn còn ba phút, đừng bỏ cuộc.”

Nữ diễn viên nói:

“Nhưng mới phòng đầu đã khó thế này, những phòng sau phải làm sao?”

An Nhã Đình không hài lòng nói:

“Khóc, khóc, khóc, khóc thì được gì? Tôi thật không ưa nổi mấy diễn viên mới ra mắt bây giờ, ai cũng kiêu kỳ, ra vẻ lớn lối, chưa làm được gì đã coi mình là sao hạng A. Toàn mấy thói xấu đua đòi.”

Nữ diễn viên vốn đang sợ hãi, bị cô ta mắng lại càng thấy tủi thân, nhưng không dám khóc thành tiếng, đành nín nhịn, thút thít nhỏ giọng.

Về phần hình phạt, An Nhã Đình hoàn toàn không lo lắng, cô không tin chương trình sẽ để tất cả bọn họ mắc kẹt ở đây.

Chương trình thực tế mà, chắc chắn phải có kịch bản.

Nếu họ không giải được, chẳng phải chương trình cũng phải can thiệp sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play