Khi chỉ còn lại một phút, có tiếng động phát ra bên cạnh giá sách, một cánh cửa bí ẩn dần dần hiện ra trước mắt mọi người, tiếng chuông báo động cũng ngừng hẳn.

Hứa Loan bước đến bên nữ diễn viên, đưa cho cô ấy một gói khăn giấy:

“Không sao, có thể ra rồi.”

Nam diễn viên chân thành khen ngợi:

“Cô Hứa giỏi quá!”

Hứa Loan mỉm cười:

“Tôi không làm gì cả, là cậu ấy giải được đấy.”

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trong phòng đều dồn vào Nguyễn Thầm.

Nguyễn Thầm không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói:

“Đi thôi.”

Cậu xoay người, bước qua cánh cửa bí ẩn đầu tiên.

Hứa Loan đi theo sau cậu.

Nữ diễn viên vừa nức nở vừa chạy theo Hứa Loan, là người thứ ba bước qua.

Nam nghệ sĩ và nam diễn viên cũng lần lượt đi qua.

An Nhã Đình với vẻ mặt không vui, đứng yên trong căn phòng trống vài phút, rồi mới bước lên đi tiếp.

Bước qua cánh cửa này, bọn họ gặp lại đội ngũ chương trình đang chờ đợi.

Họ sẽ nghỉ ngơi một chút, trang điểm lại rồi tiếp tục ghi hình.

Trong phần hậu kỳ, đoạn này sẽ được cắt nối để tạo cảm giác như họ vừa ra khỏi căn phòng mật thất và ngay lập tức bước vào phòng tiếp theo.

Đến lúc này, cảm xúc ấm ức của nữ diễn viên bùng nổ, cô khóc càng thảm thiết hơn.

Trợ lý và phó đạo diễn cùng nhân viên chương trình vội chạy đến an ủi.

Tình huống lúc nãy họ đều đã chứng kiến, nhưng vì An Nhã Đình là sao lớn, họ cũng không thể nói gì.

Bề ngoài An Nhã Đình dường như chỉ đang trách mắng nữ diễn viên, nhưng thực ra cũng ám chỉ Nguyễn Thầm, như để trả đũa chuyện lúc nãy.

Nam diễn viên đứng cạnh Nguyễn Thầm, vỗ vai cậu:

“Anh bạn, cậu giỏi thật đấy.”

Nguyễn Thầm khẽ gật đầu, coi như đáp lại.

Lúc này, Hứa Loan bước đến chỗ Nguyễn Tinh Vãn và mấy người bạn, cầm ly nước bên cạnh lên uống rồi hỏi:

“Các cậu đến lúc nào vậy?”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Mới tới thôi, cậu ghi hình thế nào rồi?”

Hứa Loan than thở:

“Đừng nhắc nữa, mới bốn mươi phút mà mình cảm thấy như đã c.h.ế.t mấy tỷ tế bào não rồi. Nếu không có em trai cậu, chắc tụi mình hôm nay không ra được đâu.”

Đang nói chuyện thì Nguyễn Thầm cũng tiến đến.

Cậu vừa đứng lại, chưa kịp nói gì thì một cô gái trong ê-kíp chương trình chạy đến, đưa cho cậu một chai nước:

“Tôi… tôi thấy cậu không có trợ lý, nên lấy nước cho cậu uống.”

Nguyễn Thầm nói:

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Nghe vậy, cô gái không ép, thất vọng rời đi.

Nguyễn Thầm ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, cầm chai nước chưa ai uống trước mặt, mở ra và uống mấy ngụm.

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

“Em sao rồi?”

“Gì cơ?”

“Ghi hình chương trình, ổn không?”

Nguyễn Thầm đặt chai nước xuống, gật đầu:

“Cũng không có gì khó.”

Chương trình có vẻ đã điều tra kỹ về Nguyễn Thầm, nên nâng cao độ khó lần này và còn tạo ra các tình huống nhằm gây rối để khiến họ không thể dễ dàng thoát ra.

Nếu theo tiêu chuẩn của các mùa trước, họ lẽ ra đã ra khỏi phòng từ sớm rồi.

Hứa Loan cảm thán:

“Trước đây mình còn lo IQ của mình sẽ bị phơi bày ra hết trong chương trình này, nhưng ông trời đã thương xót, để mình tìm được một ‘cái đùi’ để bám vào! Tiểu Thầm, tất cả nhờ vào em nhé, chị sẽ luôn tin tưởng em!”

Nguyễn Thầm đột nhiên bị sặc nước, khẽ ho.

Nguyễn Tinh Vãn khẽ mỉm cười, chuyển chủ đề kịp lúc:

“Mình mang trái cây và bánh đến, mọi người ăn chút đi.”

Chương 1310

Nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, chương trình tiếp tục ghi hình.

Nguyễn Tinh Vãn và nhóm bạn ở lại chờ suốt cả buổi chiều. Khi chương trình kết thúc, họ định cùng nhau đi ăn để mừng ngày đầu ghi hình của Nguyễn Thầm.

Sự chờ đợi này kéo dài đến tận nửa đêm.

Giang Sơ Ninh mệt mỏi, dựa vào vai Nguyễn Tinh Vãn ngủ thiếp đi.

Bùi Sam Sam cũng ngáp liên tục, dán mắt vào màn hình đợi chờ.

Đến một giờ sáng, buổi ghi hình cuối cùng cũng kết thúc.

An Nhã Đình là người đầu tiên bước ra, có thể thấy rõ vẻ không kiên nhẫn trên mặt cô ta.

Đạo diễn nói:

“Cảm ơn mọi người, chúng tôi đã chuẩn bị bữa ăn nhẹ, mọi người ăn chút gì rồi hãy về nhé?”

An Nhã Đình không trả lời, nhìn trợ lý của cô ta rồi nói với vẻ khó chịu:

“Đứng đó làm gì, chưa ăn cơm à, còn không đi nhanh lên.”

Trợ lý vội vàng cầm đồ lên, khoác áo cho cô ta.

An Nhã Đình kéo áo, kiêu ngạo rời đi trên đôi giày cao gót.

Đạo diễn chẳng buồn để ý đến cô ta, quay sang Hứa Loan:

“Cô Hứa, cô có muốn ăn chút gì không?”

Hứa Loan mỉm cười nhẹ nhàng:

“Cảm ơn, không cần đâu, bạn tôi vẫn đang chờ, để dịp khác nhé.”

“Vậy thì không làm phiền cô nữa.”

Hứa Loan gật đầu chào đạo diễn rồi nói với Nguyễn Thầm:

“Em qua nói với chị em một tiếng nhé. Chị đi tẩy trang và thay đồ, lát nữa ra liền, mọi người đợi ở ngoài nhé.”

Nguyễn Thầm gật đầu:

“Vâng.”

Sau khi Hứa Loan rời đi, Nguyễn Thầm vừa định rời khỏi đó thì đạo diễn kéo cậu lại:

“Nguyễn Thầm, cô gái kia là chị em hả?”

“Vâng.”

“Cô ấy xinh đẹp quá, có nghĩ đến việc vào showbiz không?”

Nguyễn Thầm mỉm cười:

“Chắc là không đâu.”

Đạo diễn tiếc nuối:

“Thật đáng tiếc, hay là cậu hỏi thử chị cậu xem?”

“Không cần hỏi đâu. Chị ấy phải chăm con nhỏ, công việc chính là thiết kế, không có nhiều thời gian rảnh.”

Đạo diễn kinh ngạc:

“Cô ấy kết hôn rồi sao?”

Nguyễn Thầm ngừng lại một chút rồi đáp:

“Ừm, kết hôn rồi.”

“Thế à.”

Nguyễn Thầm nói:

“Vậy tôi đi trước đây.”

Đạo diễn vỗ vai cậu:

“Hôm nay cậu làm tốt lắm, hy vọng sau này chúng ta sẽ còn hợp tác.”

Nguyễn Thầm khẽ gật đầu.

Cậu đi đến chỗ Nguyễn Tinh Vãn:

“Xong rồi, đi thôi.”

Nghe thấy tiếng cậu, đầu Giang Sơ Ninh liền trượt khỏi vai Nguyễn Tinh Vãn, mắt mơ màng nói:

“Hả? Ăn sáng chưa?”

Nguyễn Tinh Vãn cười cười vỗ nhẹ đầu cô:

“Đi ăn khuya nào.”

Buổi tối, ê-kíp chương trình đã chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho mọi người nên ai cũng đã ăn.

Bùi Sam Sam cũng đứng dậy duỗi người, đồng thời hỏi:

“Hứa Loan đâu rồi?”

“Chị ấy đi thay đồ, bảo chúng ta chờ ở cửa.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Vậy chúng ta ra ngoài trước, hóng gió chút cho tỉnh táo.”

Giang Sơ Ninh vừa dụi mắt vừa ngáp.

Ra đến ngoài phim trường, hơi nóng phả vào mặt.

Lúc này đã vào mùa hè, dù là ban đêm, gió cũng mang theo hơi nóng bức bối.

Đứng ngoài, Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Chị sẽ đưa mọi người đi trước, em lát nữa đi cùng Hứa Loan nhé.”

Nguyễn Thầm không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Khoảng hai mươi phút sau, Hứa Loan thay đồ xong, đi ra và hỏi:

“Chị em đi trước rồi à?”

“Vâng, bảo em ở lại chờ chị.”

Hứa Loan nói:

“Vậy để chị gọi xe.”

“Lái xe và trợ lý của chị đâu rồi?”

“Tiểu Như nhà có chút việc, chị bảo tài xế đưa em ấy về trước rồi.”

Vừa nói, Hứa Loan vừa lấy điện thoại ra.

Nguyễn Thầm suy nghĩ một chút, rồi bất ngờ lên tiếng:

“Chỗ đó cũng không xa lắm, chúng ta đi bộ đến đó đi.”

Hứa Loan khựng lại một chút, động tác cầm điện thoại trên tay dừng lại, sau vài giây mới nói:

“Được thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play