Quý Nhiên dường như bị rút hết sức lực, ngồi bệt xuống ghế, hai tay che mặt, nghẹn ngào nói:

"Chị thật sự không biết phải làm sao nữa, hiện tại Chu Từ Thâm luôn tìm kiếm cô ấy, nếu như anh ta biết Quý gia đang giấu Lâm Chi Ý, chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta. Nhưng chị lại không dám để ba biết..."

Quý Hoài Kiến quỳ trước mặt cô, môi mỏng mím lại, im lặng một lúc rồi nói:

"Chị, dù kết quả có ra sao, chị là người của Quý gia, Quý gia sẽ cùng chị chịu trách nhiệm."

"Nhưng mà ba..."

"Em sẽ cử người theo dõi, cũng sẽ dặn dò tất cả bác sĩ và y tá, tuyệt đối không để bất kỳ tin tức nào đến tai ông ấy."

Mẹ Quý nhíu mày:

"Con định giao Lâm Chi Ý cho Chu Từ Thâm sao? Con đã nghĩ kỹ về hậu quả chưa? Một khi chúng ta làm như vậy, Quý gia có thể sẽ xong đời."

Quý Hoài Kiến bình thản nói:

"Quý gia bây giờ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, nếu không phải vì Tinh Vãn đã hy sinh bản thân để đàm phán với Chu gia, Quý gia chắc chắn không thể trụ vững đến giờ."

Mẹ Quý hơi sửng sốt, không nói nên lời.

Sau khi hủy bỏ hôn ước với Chu gia, họ nghĩ rằng Quý gia sẽ hoàn toàn sụp đổ, nhưng không ngờ rằng những dự án đã đàm phán với Chu gia  trước đó vẫn không bị vi phạm.

Chính vì những dự án này mà Quý gia mới có thể sống lay lắt đến bây giờ.

Quý Hoài Kiến tiếp tục:

"Chúng ta vốn dĩ đã mắc nợ Tinh Vãn, bù đắp một chút cũng được."

Mẹ Quý và Quý Nhiên không nói gì thêm.

Sau một lúc, Quý Hoài Kiến hỏi:

"Lâm Chi Ý còn ở Quý gia không?"

Quý Nhiên gật đầu với đôi mắt đỏ hoe:

"Cô ấy ở phía sau, sợ người khác phát hiện, trước đây chị luôn mang đồ đến cho cô ấy, nhưng từ khi ba nhập viện, chị đã sắp xếp một giúp việc đến, và đã dặn đi dặn lại rằng không được tiết lộ chuyện Lâm Chi Ý ở nhà mình."

Quý Hoài Kiến gật đầu:

"Em biết rồi."

Thấy anh đứng dậy, Quý Nhiên nắm lấy áo anh:

"Hoài Kiến, em định làm gì? Có phải định giao cô ấy cho Chu Từ Thâm không? Nếu như làm ồn ào quá mức, chị sợ..."

"Tất cả cứ để em lo, em sẽ xử lý chuyện này một cách ổn thỏa."

Nghe vậy, Quý Nhiên từ từ rút tay lại.

Ra khỏi bệnh viện, Quý Hoài Kiến ngồi trên xe, gọi điện cho Chu Từ Thâm.

Khi điện thoại kết nối, giọng nói của Chu Từ Thâm lạnh lùng vang lên:

"Anh Quý vừa về nước đã có việc gì cần bàn với tôi sao?"

Quý Hoài Kiến nói:

"Tôi có chuyện muốn tìm Chu tổng."

"Giữa chúng ta dường như không có chuyện gì để nói."

"Vậy tôi tìm Tinh Vãn."

Chu Từ Thâm: "…"

Anh l.i.ế.m môi:

"Nói đi."

Quý Hoài Kiến nói:

"Tôi biết Lâm Chi Ý ở đâu."

Giọng Chu Từ Thâm lạnh lùng hơn:

"Ở đâu?"

"Ở nhà tôi."

Chu Từ Thâm cười nhạt, không cần nghĩ cũng biết Quý gia đang giấu Lâm Chi Ý, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ lên bàn, giọng nói lạnh lùng:

"Anh Quý chuẩn bị vứt bỏ tình thân sao?"

"Ba tôi đã ngã bệnh, mẹ và chị tôi lo lắng cho tình hình của ông ấy, không dám để chuyện này thêm phức tạp, chỉ có thể bị Lâm Chi Ý đe dọa. Nhưng tôi đảm bảo, trong hôm nay, sẽ đưa Lâm Chi Ý đến trước mặt Chu tổng."

Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm híp lại, môi mỏng khẽ mở:

"Được."

Kết thúc cuộc gọi, Quý Hoài Kiến đặt điện thoại xuống, lái xe về Quý gia.

Chương 992

Chiều hôm đó, vừa chuẩn bị về nhà, điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn vang lên.

Khi nhận cuộc gọi, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến:

"Không ở nhà sao?"

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

"Tôi cảm thấy hơi không thoải mái, nên đến Studio làm việc, giờ đang định về."

"Studio có chuyện gì không?"

"Không, không có gì quan trọng, về sẽ nói với anh."

"Ừ."

Cúp điện thoại, Bùi Sam Sam từ bên ngoài thò đầu vào:

"Tinh Tinh, còn chưa đi sao?"

Tinh Vãn đứng dậy:

"Đi thôi."

Bùi Sam Sam hôm nay bị hạn chế đi lại, nên đã gọi taxi đến, Nguyễn Tinh Vãn đưa cô về.

Trên đường, Bùi Sam Sam nói:

"Hôm nay Chu tổng nhà cậu không thúc giục cậu về à?"

Nguyễn Tinh Vãn cười:

"Anh ấy có chút việc, sẽ về sau."

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông đó tuy đôi khi có vẻ nhàn rỗi, nhưng khi bận rộn cũng thật sự vô cùng bận rộn, mà khi anh ấy bận thì câuj lại có thời gian nghỉ ngơi, không phải anh ấy cứ bám lấy cậu suốt sao."

Nghe vậy, Tinh Vãn cảm thấy hơi mơ hồ. Những lời này nếu nói cách đây một năm, chắc chắn sẽ là một trò đùa lớn.

Ai mà ngờ chỉ trong khoảng thời gian chưa đầy một năm, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Không lâu sau, xe đã đến vị trí trên bản đồ.

Nguyễn Tinh Vãn hạ cửa sổ xe:

"Là ở đây sao?"

Bùi Sam Sam nói:

"Đúng rồi, vậy mình đi trước nhé, trên đường về nhớ cẩn thận."

"Được."

Sau khi Bùi Sam Sam rời đi, Nguyễn Tinh Vãn thu hồi tầm mắt, lái xe rời khỏi.

Về đến căn hộ, vừa ra khỏi thang máy, một tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ bên cạnh truyền đến.

Nguyễn Tinh Vãn khựng lại một chút, đã sống ở đây một thời gian, nhưng vẫn chưa từng nghe thấy tiếng trẻ khóc.

Cô quay đi, vừa định bước về, cửa thì thang máy lại mở ra, một bóng dáng xuất hiện trước mặt.

Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên:

"Tiểu Thầm? Muộn thế này rồi, sao em lại đến đây?"

Tiểu Thầm đứng đó, thần sắc vô cùng thản nhiên:

"Đến ăn cơm."

Nguyễn Tinh Vãn thường xuyên nói với Nguyễn Thầm rằng nếu không có việc gì thì đến ăn cơm, nhưng trước đây cậu ấy luôn từ chối.

Lần này thì thật bất ngờ.

Nhưng Tinh Vãn nghĩ một chút, những chuyện đã xảy ra trước đó, có lẽ Nguyễn Thầm cũng không thoải mái trong lòng.

Nên mới đến tìm cô.

Nguyễn Tinh Vãn tiến đến cửa, nhập mã:

"Vào đi."

Nguyễn Thầm theo sau, liếc nhìn bên cạnh một cái rồi mới bước vào.

Nguyễn Tinh Vãn thay dép, đi vào bếp: "Em muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được."

Nguyễn Thầm không kén chọn như Chu Từ Thâm, Nguyễn Tinh Vãn nhìn vào tủ lạnh, định làm gì đó.

Khi Tinh Vãn đang nấu ăn, Nguyễn Thầm đi đến cửa bếp:

"Chu Từ Thâm không có ở đây à?"

Nguyễn Tinh Vãn vừa thái rau vừa đáp:

"Anh ấy có việc, sẽ về sau."

Nghe vậy, Nguyễn Thầm nhíu mày:

"Có việc? Việc gì?"

"Không biết, chị không hỏi anh ấy."

Nguyễn Thầm nói:

"Sao không hỏi, nếu anh ấy lừa chị thì sao?"

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn cậu:

"Nếu anh ấy lừa chị, thì chị hỏi cũng vô dụng, anh ấy vẫn có thể tìm lý do để ứng phó."

"Chị không sợ anh ấy lén lút với người khác..."

Nguyễn Tinh Vãn hơi mím môi, cuối cùng cũng không nói nốt câu phía sau.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Anh ấy sẽ không như vậy."

"Chị tin tưởng anh ấy đến vậy sao?"

Tinh Vãn cười cười, sau một lúc mới nói:

"Khi nào em có người yêu, em sẽ hiểu thôi. Nếu một người thật lòng thích em, thì dù có cám dỗ lớn đến đâu cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu anh ta không thích em, thì có sợ cũng vô ích."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play