Cuối cùng, khi Chu Từ Thâm vừa định đứng dậy để lấy đồ ở tủ đầu giường, Nguyễn Tinh Vãn kéo anh lại:

"Đừng lấy nữa."

Chu Từ Thâm giọng trầm thấp:

"Hả?"

"Anh không phải đã nói... muốn có một đứa trẻ sao."

Trước đó ở An Thành, họ cũng không dùng biện pháp bảo vệ, nhưng có vẻ như không có thai.

Chu Từ Thâm dừng lại vài giây, không biết đang nghĩ gì.

Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy, quay người lại nói:

"Nếu không muốn thì thôi."

Chu Từ Thâm cúi xuống ôm cô, giọng khàn khàn:

"Làm sao tôi lại không muốn được cơ chứ?"

Mặc dù tình hình ngày càng phức tạp, nhưng may mắn có nhiều người bảo vệ cô hơn.

Nếu có thai, cũng không phải vấn đề lớn.

Ít nhất còn có mười tháng trước khi sinh, đủ thời gian để anh xử lý mọi chuyện.

...

Sau một đêm thức trắng, Nguyễn Tinh Vãn thức dậy vào buổi trưa hôm sau.

Nghĩ kỹ lại, cô quyết định không đi gặp bác sĩ tâm lý nữa.

Dù sao thì, để vượt qua những trở ngại này, cần phải làm cho tâm hồn mình mạnh mẽ hơn.

Nhưng sau khi nghỉ ngơi nhiều ngày, cô không thể ở nhà thêm nữa. Sau khi ăn trưa, cô quyết định đến văn phòng.

Vừa ngồi xuống bàn làm việc,  Bùi Sam Sam bước vào:

"Tinh Tinh, sao không nghỉ thêm vài ngày nữa?"

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

"Đã đủ rồi, nằm nhiều quá, tay chân mình sắp biến thành rễ cây luôn rồi."

Bùi Sam Sam ngồi đối diện, gục xuống bàn:

"À phải, hôm qua Hoài Kiến đến tìm một chuyến, nghe nói cậu ốm ở nhà dưỡng bệnh, nên không nói gì đã đi rồi."

Nguyễn Tinh Vãn ngừng lại một chút:

"Cậu ấy... có nói về tình trạng của ba cậu ấy không?"

"Mình đã hỏi, cậu ấy nói ổn, nhưng nhìn biểu cảm của cậu ấy, không giống như là ổn đâu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ vậy thôi."

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng gật đầu:

"Chỉ cần không có tin tức gì, thì có nghĩa là tin tốt."

Giữa cô và Hoài Kiến, dù không có gì đặc biệt, nhưng Qúy gia vẫn không thích cô vì chuyện của Chu An An

Mặc dù đã qua lâu rồi, nhưng cô không thể không suy nghĩ về nó, và cũng không thể dễ dàng tha thứ.

Việc thăm hỏi là không cần thiết, sẽ chỉ làm cả hai bên cảm thấy ngượng ngùng.

Nguyễn Tinh Vãn thu hồi suy nghĩ rồi hỏi:

"Cậu đã tìm được nhà chưa?"

Bùi Sam Sam trả lời:

"Tìm được rồi, nhưng mình sợ con ch.ó điên Lý Ngang lại vồ lên, nên cố tình tìm một chỗ xa xa."

"Thời gian qua Lý Ngang không tìm cậu nữa chứ?"

"Không, cuối cùng cũng im ắng rồi. Năm nay mình thật sự nên đi chùa khấn vái, cảm ơn các vị thần đã phù hộ."

Nguyễn Tinh Vãn cười:

"Không có thì tốt, nếu lần sau gặp chuyện như vậy, nhớ gọi cho mình."

Bùi Sam Sam lại hỏi:

"Còn cậu, đi gặp bác sĩ tâm lý chưa, họ nói sao?"

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

"Chưa đi. Có lẽ vì trước đây xảy ra quá nhiều chuyện, áp lực lớn quá, khi nào thư giãn lại có thể sẽ ổn thôi."

Bùi Sam Sam đồng tình:

"Mình cũng nghĩ vậy. Nếu mình là cậu, gặp phải những chuyện như thế, chắc chắn sẽ ngớ ngẩn, mà cậu thì dám đi vào hang cọp, mưu trí lấy đầu kẻ thù, đúng là nữ anh hùng không thể chối cãi."

Nguyễn  Tinh Vãn: "..."

Cô đáp:

"Qua rồi qua rồi."

Bùi Sam Sam cười:

"Dù sao cũng là ý đó, giờ mọi chuyện đã kết thúc, sau này có thể dễ thở hơn rồi. Nhưng... nói đi nói lại, Lâm Chi Ý có tìm được không?"

"Chưa."

"Cô ta thật giỏi lẩn trốn, rốt cuộc đã trốn ở đâu vậy nhỉ?"

Kể từ khi Lâm Chi Ý rời khỏi nhà Triệu Thiên Thiên, không có tin tức gì, có lẽ hiện tại cô ta đang ẩn náu ở một nơi mà mọi người không thể ngờ tới.

Chương 990

Bệnh viện, Qúy Hoài Kiến vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Quý Nhiên và bà Quý lập tức tiến lại, lo lắng hỏi:

" Hoài Kiến, sao rồi?"

Qúy Hoài Kiến đáp:

"Ba đã ngủ, bác sĩ kiểm tra nói tình hình hồi phục khá ổn, mọi người không cần quá lo lắng."

Bà Quý thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh:

"Con đừng an ủi mẹ, mẹ hiểu rõ tình trạng bệnh của ông ấy nhất, bây giờ ông ấy càng ngày càng ít tỉnh táo, phần lớn thời gian đều ngủ, làm sao mà tốt lên được."

Qúy Hoài Kiến quỳ xuống trước mặt bà:

"Mẹ, bác sĩ đã nói sẽ dần dần hồi phục. Mẹ đã ở bệnh viện mấy ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."

"Mẹ không cần nghỉ, ngược lại là con, đã về lâu như vậy, không về nhà một lần, cứ ở đây trông chừng, con mới là người cần về nghỉ ngơi."

"Con không sao, công ty vẫn còn vài chuyện chưa giải quyết xong..."

"Hoài Kiến."

Giọng Quý Nhiên vang lên

"Em hãy nghe mẹ, về nhà đi, tình hình bây giờ thế này, nếu như cả em cũng ngã bệnh, chúng ta thật sự không biết phải làm sao."

Nghe vậy, Qúy Hoài Kiến mím môi, từ từ đứng dậy:

"Được, con về một chuyến, lát nữa sẽ quay lại."

Anh vừa định rời đi thì bà Quý nắm tay anh lại, nét mặt căng thẳng hơn trước:

"Hoài Kiến, có một chuyện mẹ cần nói với con."

Quý Nhiên thấy vậy, sắc mặt bỗng dưng tái đi, kéo kéo tay áo bà Quý:

"Mẹ..."

Bà Quý nói:

"Đến lúc này rồi, nếu không nói cho em con, còn có cách nào khác hay không, hơn nữa nếu em con về nhà thấy, thì định giải thích thế nào?"

Quý Nhiên sắc mặt lập tức trắng bệch

"Con..."

Quý Nhiên nói mãi không thành lời.

Qúy Hoài Kiến nhẹ nhàng nhíu mày:

"Có chuyện gì vậy?"

Bà Quý nhỏ giọng nói:

"Chị con, trước đây đã làm một chuyện ngu ngốc, để người ta đẩy vợ cũ của Chu Từ Thâm xuống nước. Lúc đó đúng là ồn ào không ít, nhưng may là người đã cứu lên cũng không có việc gì."

Qúy Hoài Kiến khẽ mím môi, chậm rãi nói:

"Con biết chuyện này."

Nhưng mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.

Bà Quý tiếp tục:

"Chị con cũng đã đến xin lỗi người ta rồi, ban đầu nghĩ rằng chuyện này coi như xong. Nhưng ai mà ngờ, bây giờ chuyện này lại trở thành cái cớ để người khác đe dọa Quý gia! Chị con cũng vì chuyện này mà mỗi ngày đều không ngủ được, gầy đi không ít."

Quý Nhiên cắn môi, khó khăn lên tiếng:

"Dù sao, chuyện này cũng là do chị làm, có hậu quả gì chị cũng sẽ chịu hết, nhưng... nhưng em cũng đã thấy, tình trạng của ba bây giờ, bác sĩ cũng nói ông không thể chịu thêm kích thích nữa. Hơn nữa bây giờ Quý gia đã thế này, bao nhiêu người đang dõi theo, muốn tìm lấy chứng cứ để bới móc, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, Quý gia sẽ xong đời!"

Qúy Hoài Kiến hỏi:

"Người đe dọa là ai?"

"Đó là... là..."

Thấy cô không nói ra được, bà Quý nói:

"Là Lâm Chi Ý."

Nói xong, bà thở dài:

"Đứa trẻ này cũng do ta nhìn thấy lớn lên, tuye nhiên đã làm sai, nhưng giờ đây bị cô ấy đe dọa, ta và chị con cũng sợ ba con biết chuyện này, sẽ nổi giận khó thở, nên không dám nói, chỉ có thể để cô ấy ở lại Quý gia."

Quý Nhiên theo sau nói:

"Hoài Kiến, chuyện xảy ra gần đây ở Lâm gia có thể em chưa biết, cô ấy..."

Qúy Hoài Kiến cắt ngang:

"Em biết rồi."

Anh lo lắng Nguyễn Tinh Vãn sẽ gặp chuyện không hay, nên dù ở Thụy Sĩ, tin tức trong nước vẫn được chuyển  tiếp cho anh.

Dù có đôi khi biết muộn hơn, hoặc không rõ ràng chi tiết, nhưng những chuyện lớn như ở Lâm gia sao có thể không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play