"Giang Yến không phải đã dẫn người đi truy bắt sao?"
Chu Từ Thâm nói:
"Giữa đường ông ta đổi hướng, nhưng em yên tâm, ông ta không thoát khỏi Nam Thành đâu."
Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Tôi chỉ hy vọng ông ta có thể nhận được sự trừng phạt thích đáng, để ba mẹ tôi có thể an nghỉ."
Chu Từ Thâm l.i.ế.m khóe môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở lời.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
"Còn Lâm Tri Ý thì sao?"
"Cô ta đã quen với cuộc sống tiểu thư, trong tình trạng không xu nào dính túi, thẻ ngân hàng lại bị khóa, chắc chắn không trốn lâu được đâu."
Nguyễn Tinh Vãn lại hỏi:
"Nếu tìm thấy cô ta, anh định xử lý thế nào?"
Chu Từ Thâm nói:
"Vì những gì cô ta đã làm, sẽ phải trả giá thích đáng."
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, không nói thêm gì.
Lâm Tri Ý tuy đã làm nhiều việc xấu, nhưng tội của cô ta còn chưa bằng Lâm Trí An. Pháp luật sẽ xét xử cô ta, Nguyễn Tinh Vãn cũng không muốn lo thêm nữa.
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi tiến vào Lâm gia.
Thực ra, nơi này không giống như lời Chu Từ Thâm nói, chỉ cháy một chiếc ghế sofa. Vụ cháy khá nghiêm trọng, gần như một nửa ngôi nhà đã bị lửa thiêu cháy đen.
Trong vườn, cây cỏ trước kia được cắt tỉa gọn gàng giờ bị dẫm nát lung tung trên đất, tất cả người giúp việc cũng đều không thấy đâu.
Nguyễn Tinh Vãn mở cửa xe, bước vào.
Phòng khách dường như còn nguyên vẹn, ngoại trừ vài bức tường có dấu hiệu bị cháy đen.
Có vẻ ngọn lửa bắt đầu từ tầng trên.
Nguyễn Tinh Vãn bước lên cầu thang đến tầng hai, càng đi sâu vào, lửa cháy càng lớn, nhiều bức tranh treo tường đã tan chảy, kim loại từ khung tranh chất đống trên sàn giống như sắt vụn.
Phía cuối hành lang là phòng của Lâm Trí An.
Nguyễn Tinh Vãn vừa định bước vào thì Chu Từ Thâm nắm lấy tay cô:
"Thay quần áo trước đã, mặc bộ này không thấy phiền sao?"
Nguyễn Tinh Vãn cúi xuống, lúc này mới nhận ra cô vẫn đang mặc lễ phục, tà váy đã bị làm bẩn, đen sì.
Cô ừ một tiếng, quay người về phía phòng mình.
Vừa định đóng cửa, Chu Từ Thâm lại bước vào.
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô nói:
"Tôi thay đồ, anh vào làm gì?"
Chu Từ Thâm nói:
"Chưa từng đến phòng em, vào tham quan chút."
Nguyễn Tinh Vãn cười khẩy, đi thêm vài bước vào trong, phát hiện phòng cô cũng bị cháy khá nhiều, may mà chưa cháy đến tủ quần áo. Mặc dù căn phòng đầy mùi khói, nhưng vẫn tìm ra được vài bộ quần áo để thay tạm.
Cô ôm 1 bộ quần áo, vừa định vào phòng tắm thay, Chu Từ Thâm liền nhướn mày nói:
"Đối xử xa cách vậy sao?"
Nguyễn Tinh Vãn không thể nhịn được nữa:
"Cút đi!"
Cô đóng sầm cửa phòng tắm, nhốt người đàn ông phiền phức bên ngoài, cởi bộ lễ phục bẩn ra, thay vào bộ quần áo của mình, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ra khỏi phòng tắm, Nguyễn Tinh Vãn thấy Chu Từ Thâm cầm điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng, có lẽ vừa nhận cuộc gọi và nghe được điều gì đó.
"Tôi nhớ ra sinh nhật của ba ruột mình, Lâm Chí Viễn và ông ấy sinh cùng ngày. Sinh nhật của họ giống nhau, nên tôi nhập thử, không ngờ lại may mắn như vậy."
Chu Từ Thâm hỏi:
"Em còn nhớ gì khác về ba ruột mình không?"
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
"Tôi thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt ông ấy, sao có thể có ấn tượng gì khác được."
"Vậy em có muốn gặp lại ông ấy không?"
Nguyễn Tinh Vãn: "......"
Cô quay đầu nhìn Chu Từ Thâm, nghiêm túc nói:
"Giờ tôi có thể chắc chắn rằng, những suy đoán trước đây của tôi đều sai, vì anh luôn thích nói mấy lời lạ lùng không liên quan gì."
Khóe miệng Chu Từ Thâm nhếch lên:
"Xem xong chưa? Nếu xong rồi thì đi thôi."
Nơi này cũng không có gì để xem nữa, Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Đi thôi."
Cô trở về phòng, lấy ra chiếc vali từ tủ quần áo, dựa trên nguyên tắc không lãng phí, cô gom hết quần áo có thể mặc và nhét vào vali.
Lên xe, Chu Từ Thâm gõ nhè nhẹ ngón tay lên vô lăng, dịu dàng hỏi:
"Tạ Vinh có yêu cầu gì với em không?"
Nguyễn Tinh Vãn vừa thắt dây an toàn vừa hỏi lại:
"Cái gì?"
"Hắn ta giúp em, không có điều kiện sao?"
"Không có."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng nói
"Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã giúp anh ta trước đó, nên không yêu cầu gì."
Chu Từ Thâm cau mày, nhìn Nguyễn Tinh Vãn:
"Lần em đưa hắn đến bệnh viện?"
"Không hẳn... nhưng cũng có phần vì thế."
Chu Từ Thâm: "......"
"Thôi bỏ đi, mọi chuyện cũng phức tạp lắm, khó mà nói rõ ngay lúc này, sau này có cơ hội tôi sẽ kể."
Chu Từ Thâm nói:
"Sau này đừng gặp hắn ta một mình nữa."
Nguyễn Tinh Vãn ngừng lại một chút, rồi hỏi:
"Bên Chu gia vẫn đang cử người truy bắt anh ta à?"
"Em nghĩ sao?"
Nguyễn Tinh Vãn ngập ngừng vài giây, rồi lên tiếng:
"Tôi có thể..."
Chu Từ Thâm không cần nghĩ cũng biết cô định nói gì, lập tức từ chối:
"Không được."
"Tôi còn chưa nói gì mà."
"Những gì em đang nghĩ, tôi biết rõ mười mươi. Chẳng phải là muốn tôi can thiệp, để người của ông cụ tha cho hắn sao?"
Nguyễn Tinh Vãn giải thích:
"Tôi chỉ muốn hỏi có khả năng đó không thôi, chứ không bắt buộc phải làm vậy. Nếu anh thấy không tiện, thì cũng không cần phiền."
Chu Từ Thâm liếc nhìn cô, bất ngờ bật cười:
"Nguyễn Tinh Vãn, sao em luôn ghi nhớ những ân huệ nhỏ nhặt như vậy, quên mất hắn ta đã làm gì với em sao?"
"Tôi không quên, chỉ là chuyện đã qua rồi. Thay vì nhớ đến những điều xấu của người khác, tôi thích nhớ đến điều tốt hơn, như vậy cuộc sống mới dễ chịu hơn một chút. Nói một cách công bằng, anh ta chưa bao giờ thực sự chủ động hãm hại tôi. Trước đây là vì Nguyễn Quân mắc nợ xã hội đen, sau đó là..."
Nguyễn Tinh Vãn không muốn nhắc đến Ôn Thiển nữa, ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Tôi nghĩ so với những chuyện đó, việc anh ta giúp tôi lần này đáng để tôi ghi nhớ hơn. Nếu anh không tiện xử lý thì cũng không sao, tôi sẽ cố gắng tự trả ơn."
Đôi mắt đen của Chu Từ Thâm híp lại:
"Nếu em muốn tôi giải quyết chuyện này, cũng được, nhưng tôi có điều kiện."