Khách sạn.

Khi đèn khẩn cấp bật sáng, đám đông hoảng hốt, Nguyễn Tinh Vãn từ trong vòng tay của Chu Từ Thâm đi ra, tìm đến chỗ Tiểu Bạch đang núp trong một góc:

“Em không sao chứ?”

Tiểu Bạch thu lại nét hận thù trên gương mặt, nở một nụ cười với cô:

“Chị xinh gái, chúng ta lại gặp nhau rồi…”

Câu nói của cậu còn chưa dứt, đã bị người khác nắm lấy cổ áo, kéo ra phía sau, khiến khoảng cách giữa cậu và Nguyễn Tinh Vãn xa hơn.

Giọng nói lạnh nhạt của Chu Từ Thâm truyền đến:

“Chị thì gọi là chị, sao phải thêm các tính từ khác.”

Tiểu Bạch không hài lòng vùng ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nép sau lưng Nguyễn Tinh Vãn:

“Chị vốn đã xinh gái, gọi như vậy có sai gì đâu.”

Chu Từ Thâm híp mắt, ánh mắt dừng lại trên cánh tay của Tiểu Bạch đang ôm lấy Nguyễn Tinh Vãn, cảnh cáo:

“Qua đây.”

“Không qua

!” Cậu nói rồi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tinh Vãn

“Chị ơi, cứu em với, ông chú này xấu lắm, lần trước đưa em về nhà đã đánh em một trận tơi tả.”

Chu Từ Thâm nói:

“Cậu không qua đây, có tin tôi sẽ đánh cậu một trận ngay tại đây không?”

Nguyễn Tinh Vãn bị hai người họ cãi cọ qua lại làm cho choáng váng, đưa tay kéo kéo Chu Từ Thâm:

“Được rồi, anh đừng nói nữa, không thấy cậu ấy đang rất sợ hãi sao.”

Nói rồi, Nguyễn Tinh Vãn quay lại xoa đầu Tiểu Bạch:

“Không sao đâu, em............…”

Cô định hỏi Tiểu Bạch sao lại ở đây, nhưng chợt nhớ đến cảnh cậu nhóc chỉ trích Lâm Chí An  vừa rồi, mở miệng mà nhất thời không biết nên nói gì.

Tiểu Bạch tiếp lời:

“Chị ơi, em tên là Bạch Cảnh, mọi người đều gọi em là Tiểu Bạch, chị cũng có thể gọi như vậy.”

Nguyễn Tinh Vãn nhìn cậu mỉm cười:

“Được, Tiểu Bạch.”

Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn lại hỏi:

“Em đi cùng ai đến đây?”

Tiểu Bạch chớp mắt, vô tình buông tay khỏi cô, lùi lại vài bước, có vẻ không muốn nói.

Thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn cũng không hỏi thêm, nhìn về phía Chu Từ Thâm:

“Chắc chuyện cũng sắp kết thúc rồi nhỉ?”

Chu Từ Thâm gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn nói với Tiểu Bạch

“Chúng ta sẽ đưa em về, được không?”

Tiểu Bạch gật đầu:

“Được ạ.”

Chu Từ Thâm khẽ nhếch mày, cố kiềm chế cơn tức giận không nói gì.

Lúc này, khách trong phòng tiệc đã rời đi gần hết.

Nguyễn Tinh Vãn dẫn theo Tiểu Bạch, vừa đến cửa thì thấy Trình Vị đi đến.

Trình Vị đứng trước mặt họ:

“Tinh Vãn.”

Trong lúc nói, ánh mắt rơi vào Tiểu Bạch:

“Mình đến để đón cậu bé này.”

Tiểu Bạch hơi thất vọng cúi đầu, chậm chạp đi đến bên cạnh Trình Vị:

“Chị ơi, anh Trình Vị sẽ đưa em về, em không thể cùng chị về được nữa.”

Chu Từ Thâm liếc cậu một cái, giọng điệu không lạnh không nhạt:

“Về nhà học thêm hai năm nữa đi, cho rõ ràng câu chữ.”

Tiểu Bạch vừa rồi còn vẻ mặt ủ rũ, lập tức lè lưỡi với Chu Từ Thâm, rồi quay đầu chạy đi.

Trình Vị mỉm cười:

“Tinh Vãn, Chu tổng, tôi đi trước đây.”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, vẫy tay:

“Tạm biệt.”

Ai ngờ vừa mới giơ tay lên, đã bị Chu Từ Thâm kéo xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Có cần phải như vậy không?

May mắn Trình Vị cũng không nói gì thêm, chỉ quay lưng rời đi cùng Tiểu Bạch.

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu, nhìn Chu Từ Thâm với vẻ mặt không cảm xúc:

“Anh không cho tôi gặp Trình Vị đã đành, còn bắt nạt một đứa trẻ sao?”

“Tôi bắt nạt cậu ta? Chẳng lẽ em không thấy cậu ta đã ngạo mạn thế nào sao?”

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy không cần tiếp tục tranh cãi với anh về chuyện này, im lặng một chút rồi bỗng nhận ra một điều:

“Cậu nhóc ấy là do Trình Vị đưa đến, vậy có nghĩa là chắc hẳn đã ở bên cạnh Trình Vị, cho nên Tiểu Bạch ban đầu tìm được thông tin liên lạc của Bùi Sam Sam, có lẽ không phải là một sự tình cờ?”

“Bây giờ đã biết cậu nhóc kia có mưu kế sâu sắc thế nào chưa?”

Nguyễn Tinh Vãn vẫn chưa hiểu rõ:

“Nhưng sao cậu ấy lại tìm Sam Sam chứ, Sam Sam cũng chẳng có mối quan hệ gì lớn với chuyện này…”

Nói đến nửa chừng, Nguyễn Tinh Vãn đột ngột dừng lại, nhận ra điều gì đó.

Nếu Tiểu Bạch không phải vì mục đích mà tiếp cận Sam Sam, thì rất có thể, cậu ấy là đến vì cô.

Lâm Chí An  đã g.i.ế.c ba của Tiểu Bạch, cho nên lúc đó cậu ấy nghĩ, cô là con gái của Lâm Chí Viễn, nên mới đến tìm cô?

Chương 924

Không để Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục suy nghĩ thêm, Chu Từ Thâm đã nắm tay cô đi về phía trước:

“Đi thôi, chuyện ở đây tuy đã kết thúc, nhưng vẫn còn một số việc chưa giải quyết.”

Nguyễn Tinh Vãn thu hồi tâm trạng, nhẹ nhàng mím môi, biết rằng anh đang nói về Nguyễn Quân.

Lâm Chí An  đã trốn thoát, người của ông ta cũng không còn, giờ đây Nguyễn Quân  có lẽ đã rơi vào tay Chu Từ Thâm.

Chu Từ Thâm dẫn cô đến một phòng nghỉ VIP không xa phòng tiệc.

Lâm Nam đang đứng đợi bên ngoài.

Thấy họ đến, liền nói:

“Chu tổng, cô Nguyễn.”

Chu Từ Thâm hỏi:

“Còn sống không?”

Lâm Nam trả lời: “Có.”

Trước đó, Chu tổng đã dặn nếu Nguyễn Quân  có phản kháng thì cứ việc ra tay, miễn không g.i.ế.c người là được.

Nguyễn Quân  mặc dù không phản kháng nhiều, nhưng la hét vô cùng lớn, toàn là những lời lẽ thô tục khó nghe, còn chửi cả Nguyễn Tinh Vãn. Để cho ông ta yên lặng, Lâm Nam đã cho người bịt đầu ông ta lại và đánh một trận, giờ ông ta đang nằm trong đó kêu gào.

Cánh cửa mở ra, tiếng của Nguyễn Quân  lập tức vọng ra.

Ông ta đang cuộn tròn trên đất, hai tay ôm bụng, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng.

Nghe thấy có người vào, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, tiếng kêu còn có vẻ lớn hơn một chút.

Chu Từ Thâm không lạnh không nhạt mở miệng:

“Nếu ông còn phát ra tiếng, thì chứng tỏ họ đánh chưa đủ mạnh.”

Nghe thấy câu này, Nguyễn Quân  lập tức bò dậy, trên mặt bầm dập, khó khăn nở một nụ cười:

“Hê hê, con gái cưng,con rể, chúng ta lại gặp nhau rồi, thời gian qua ta nhớ hai người lắm đấy.”

Nguyễn Tinh Vãn lạnh lùng nhìn ông ta:

“Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại ông, ông đáng lẽ phải c.h.ế.t rồi mới đúng.”

“Đó không phải là vì ta phúc lớn mệnh lớn sao, con trai con gái đều có thành tựu, ta còn chưa được hưởng phúc, c.h.ế.t đi thì thật đáng tiếc.”

Chu Từ Thâm:

“Ông là người có da mặt dày nhất tôi từng thấy.”

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục:

“Mẹ tôi chôn ở đâu?”

Nghe câu này, trên mặt Nguyễn Quân  lại lộ ra nụ cười kỳ quái:

“Người đã c.h.ế.t thì cần gì mồ mả, một ngọn lửa đốt sạch sẽ, sớm đã trôi theo dòng nước rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày thật chặt, nhìn ông ta một lúc lâu, đột nhiên quay người:

“Tôi không còn gì để hỏi nữa.”

Nguyễn Quân  sẽ không nói thật, hỏi thêm về Tiểu Thầm cũng không có ý nghĩa gì.

Nguyễn Quân  gọi với theo bóng lưng cô:

“Con gái cưng, không thể bỏ mặc ta như vậy, lúc nãy ta còn giúp con nói tốt trước mặt mọi người nữa, ta đã nuôi con lớn như vậy, giờ con có tiền, sao lại không hiếu thuận với ta chứ!”

Nguyễn Tinh Vãn không thèm để ý đến ông ta, trực tiếp ra khỏi phòng.

Chu Từ Thâm đi đến trước mặt Nguyễn Quân, nhẹ nhàng nói:

“Còn nhớ tôi đã nói gì với ông không?”

Nguyễn Quân  nhìn Chu Từ Thâm, sắc mặt bỗng cứng đờ, cảm giác phía sau lưng lạnh toát, những lời chưa nói ra lại nuốt ngược vào.

Chu Từ Thâm quay người, đi đến cửa ra lệnh:

“Xử lý đi.”

Lâm Nam đáp: “Vâng.”

Ngay sau khi Chu Từ Thâm vừa rời đi không lâu, một bóng dáng khác lại bước tới từ không xa.

Lâm Nam khẽ gật đầu:

“Ngài William.”

William gật đầu chào, rồi nhìn về phía căn phòng:

“Người này, tôi có thể mang đi không?”

“Có thể.”

“Cảm ơn đã vất vả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play