Nguyễn Tinh Vãn lại nói:

"À, đột nhiên tôi nhớ ra, những người bạn mà cô Triệu mời đến đều là những tiểu thư danh giá hoặc những nhân vật quyền quý trong giới thương nghiệp. Hai vị này tuy là tiền bối trong giới thời trang, trong lòng chúng tôi đều là những người đức cao vọng trọng, nhưng e rằng trong mắt của cô Triệu đây thì không đủ tiêu chuẩn. Có lẽ tôi đã quá nóng vội, không hiểu rõ ý định của cô Triệu khi tổ chức bữa tiệc sinh nhật này, mong cô Triệu đừng chấp nhặt với tôi."

Triệu Thiên Thiên còn chưa kịp nói gì thì hai vị giám khảo đã không hài lòng. Một trong số đó với khuôn mặt u ám nói:

"Cô Triệu, có phải đúng như cô ấy nói không? Cô Triệu không mời chúng tôi vì nghĩ rằng chúng tôi không xứng đáng sao?"

Triệu Thiên Thiên từ nhỏ đã được nuông chiều, quen với cảnh cơm bưng nước rót, vốn chẳng coi hai người đó ra gì. Nghe thấy ông ta dùng giọng chất vấn để nói với mình, cô ta lập tức không vui:

"Không coi các người ra gì thì sao? Cần gì phải giải thích với các người chứ? Cô ta gọi các người một tiếng tiền bối, chẳng lẽ các người nghĩ mình là nhân vật đáng nể lắm sao…"

"Thiên Thiên!"

Ba của Triệu Thiên Thiên nghiêm giọng ngắt lời cô  ta, thần sắc so với trước đó còn khó coi hơn nhiều.

Vị giám khảo còn lại giận dữ nói:

"Được, được, được! cô Triệu tầm nhìn cao, không coi chúng tôi ra gì, chúng tôi cũng không dám trèo cao! Chúng tôi đi đây!"

Nói xong, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Triệu Thiên Thiên chưa từng bị mất mặt trước mặt nhiều người như thế này, lập tức muốn lao về phía Nguyễn Tinh Vãn, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ba cô ta ta kéo lại.

Sắc mặt ba của Triệu Thiên Thiên tái xanh:

"Thiên Thiên, đừng có làm loạn nữa! Đi theo ba!"

Nói xong, không cho cô ta phản kháng mà kéo đi.

Sau khi họ rời đi, Chu Từ Thâm lạnh lùng quét mắt qua, đám đông liền tự động giải tán.

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng thở phào, quay đầu nhìn anh:

"Sao anh lại ở đây?"

Cô đến đây mà không nói với Chu Từ Thâm, vì nghĩ rằng việc này cũng không to tát, cô tự mình có thể giải quyết được, nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây.

Chu Từ Thâm nói:

"Đi ngang qua, vào xem trò vui thôi."

Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, nhướn mày lên:

"Thấy thế nào?"

"Không tệ."

Sau chuyện tối nay, tuy hai vị giám khảo sẽ không trực tiếp tiết lộ chuyện họ đã nhận hối lộ từ Triệu gia, vì chính họ cũng dính líu vào, nhưng bị Triệu Thiên Thiên làm mất mặt như thế, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Đến lúc đó cô chỉ việc chờ đợi họ tự làm hại lẫn nhau.

Sự thật của vụ việc cũng sẽ dần dần lộ ra.

Nguyễn Tinh Vãn khẽ xoay xoay cổ:

"Cái vòng cổ này nặng quá, biết vậy tôi không đeo rồi."

Vòng cổ này, sau khi cô trả lại cùng những thứ khác cho Chu Từ Thâm trước đây, thời gian gần đây anh lại bảo Lâm Nam đưa đến, nên cô để trong phòng làm việc.

Hôm nay trước khi ra ngoài, Bùi Sam Sam bảo cổ cô trông trống quá, không có khí chất, liền lấy cái vòng cổ này ra cho cô đeo.

Chu Từ Thâm cúi người, khẽ nói bên tai cô:

"Rất đẹp."

Nguyễn Tinh Vãn không ngờ anh lại đột nhiên đến gần nói chuyện, vô thức khựng lại.

Chu Từ Thâm mỉm cười một chút, khi lùi lại, môi anh vô tình lướt qua vành tai cô.

Ở đây có rất nhiều người và đều đang lén lút quan sát họ, Nguyễn Tinh Vãn ngay lập tức đỏ bừng tai, khuôn mặt cũng ửng hồng, không nhịn được khẽ nói:

"Anh... Anh làm gì vậy, chỉ là khen cái vòng cổ đẹp mà phải thế à?"

Chu Từ Thâm lại nói:

"Tôi nói em đẹp mà."

Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Cô ho một tiếng, đưa tay đẩy anh ra. Vừa xoay người lại, cô đã thấy William ở cách đó không xa.

William khi đối diện với ánh mắt của cô, khẽ gật đầu chào.

Nguyễn Tinh Vãn đáp lễ, sau đó hỏi Chu Từ Thâm:

"Sao ngài William cũng ở đây vậy?"

Chu Từ Thâm đặt tay lên vai cô, bình thản đáp:

"Không biết, có lẽ là đến diễn kịch thôi."

Nguyễn Tinh Vãn không hiểu:

"Hả?"

Chương 862

Ở phía bên kia, Triệu Thiên Thiên bị ba cô ta kéo ra một chỗ vắng người, cô ta không hài lòng hất tay ba cô ta ra:

"Ba, ba cản con làm gì! Ba cũng thấy rồi đấy, đều là con đàn bà đê tiện đó cố ý gây chuyện mà!"

Ba của Triệu Thiên Thiên nhíu mày:

"Vậy con đã biết là cô ta cố ý gây chuyện, sao con vẫn không biết kiềm chế chút nào, lại còn nói những lời không biết trời cao đất dầy như vậy nữa?"

Triệu Thiên Thiên khoanh tay trước ngực, không hề để tâm mà nói:

"Con nói thì có gì là không đúng, chỉ là sự thật thôi mà. Chẳng qua là để bọn họ xử lý một chút chuyện vặt vãnh, đã nghĩ mình đủ tư cách đến tham dự tiệc sinh nhật của con rồi sao?"

"Thiên Thiên, con thật là..."

"Được rồi ba."

Triệu Thiên Thiên bực bội lên tiếng:

"Ba nhất định phải nói những điều này với con ngay hôm nay sao, con sắp phát điên rồi."

Ba của Triệu Thiên Thiên thở dài:

"Được rồi, ba cũng không nói nhiều với con nữa, chỉ có một điều, đừng tiếp tục gây sự với Nguyễn Tinh Vãn nữa, và cũng nên tránh xa Chu tổng ra, tuyệt đối đừng có gây bất kỳ tranh chấp gì với bọn họ."

Triệu Thiên Thiên nói:

"Có gì phải sợ chứ, tối qua Chu Từ Thâm còn chủ động tìm con để tỏ thiện chí mà. Chắc chắn là do thời gian gần đây chúng ta đã gây không ít rắc rối, anh ta không chống đỡ nổi nữa rồi, giờ là lúc anh ta phải cầu xin chúng ta."

"Thiên Thiên à, nếu con hiểu biết một chút về quy tắc trong thương trường, con sẽ không nói những lời như vậy. Chu gia ở Nam Thành là nhân vật thế nào, Chu lão gia đã tung hoành bao nhiêu năm như thế, nhưng giờ sao, ngay cả khi ông ấy liên kết với nhiều người để đối phó với Chu Từ Thâm, cũng không thể lay chuyển được vị trí của anh ta trong Chu gia dù chỉ một chút."

Triệu Thiên Thiên lại nói:

"Ba nghĩ nhiều rồi, Chu Từ Thâm dù sao cũng là con ruột của Chu lão gia, sao ông ấy có thể liên kết với người ngoài để thực sự đối phó với anh ta chứ, tất cả chỉ là tin đồn mà thôi."

Ba của Triệu Thiên Thiên bất đắc dĩ lắc đầu:

"Được, coi như đó là tin đồn, thế còn Lâm gia thì sao? Ngay cả Lâm gia cũng không muốn trở thành kẻ thù của anh ta, con nghĩ anh ta sẽ đặc biệt đến tìm chúng ta vì vài trò vặt mà chúng ta gây ra sao?"

" Lâm gia thì sao, Lâm gia vốn là một đống hỗn độn, giờ bản thân họ còn lo chưa xong, sao có thể làm gì được Chu Từ Thâm, đâu có thể so với chúng ta."

Ba của Triệu Thiên Thiên nhất thời cũng không biết nói gì thêm. Có lẽ ngay từ lúc Triệu Thiên Thiên tìm hai vị giám khảo kia, ông không nên giúp cô ta, nếu không thì tính cách của cô ta cũng không trở nên kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung như vậy.

Ba của Triệu Thiên Thiên đưa ra lời cảnh cáo:

"Bất kể thế nào, con cũng đừng giống như trước nữa, những chuyện đã qua thì bỏ đi. Nếu sau này ba còn phát hiện ra con tìm Nguyễn Tinh Vãn gây chuyện, ba sẽ khóa tất cả thẻ của con!"

Triệu Thiên Thiên không vui, vừa định phản bác thì ba cô ta đã xoay người rời đi, không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào để từ chối.

Triệu Thiên Thiên đứng tại chỗ dậm chân tức giận, càng ghi nhớ món nợ này lên đầu Nguyễn Tinh Vãn.

...

Nguyễn Tinh Vãn hôm nay đến dự tiệc sinh nhật của Triệu Thiên Thiên chỉ để tặng cô ta món quà này.

Vì lễ đã được tặng, người cũng đã bị cô làm cho tức điên lên, cô cũng thấy mình nên rời đi.

Chu Từ Thâm kéo cô lại:

"Đợi đã."

Nguyễn Tinh Vãn khó hiểu:

"Đợi gì cơ?"

Chu Từ Thâm chậm rãi lên tiếng:

"Vở kịch hay còn chưa bắt đầu mà."

"Anh làm gì rồi à?"

"Không có gì."

Chu Từ Thâm liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên

"Tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ đến để xem kịch thôi."

Nguyễn Tinh Vãn nhướng mày, cũng không vội rời đi nữa.

Lúc này, Triệu Thiên Thiên không biết từ đâu xuất hiện, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Nguyễn Tinh Vãn, cô ta trừng mắt nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Triệu Thiên Thiên cảm thấy đây chính là sinh nhật tồi tệ nhất của cô ta, không chỉ gặp phải nhiều chuyện phiền phức như vậy, mà còn lần đầu tiên bị ba mắng, càng bực bội đến mức không thể bực bội hơn.

Nhưng phiền phức dường như vẫn chưa dừng lại ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play