Triệu Thiên Thiên vừa đi được vài bước thì có người đến bên cạnh cô ta nói:

"Cô Triệu, Nguyễn Tinh Vãn đến rồi, đang ở bên ngoài."

Nghe thấy cái tên này, lửa giận của Triệu Thiên Thiên càng bùng lên:

"Cô ta đến làm gì?"

"Nghe nói cô ấy đến để tặng quà sinh nhật cho cô Triệu."

Triệu Thiên Thiên đang tức giận muốn tìm nơi để trút:

“Con hồ ly tinh đó đến thật đúng lúc”

Cô ta nghiến răng:

"Cho cô ta vào!"

Rất nhanh, Nguyễn Tinh Vãn đang chờ bên ngoài liền được phép vào.

Nguyễn Tinh Vãn vừa bước vào sảnh tiệc, Triệu Thiên Thiên cùng mấy cô bạn thân liền xuất hiện trước mặt cô ta, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng:

"Chào cô Triệu."

Triệu Thiên Thiên rõ ràng là coi thường cô, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói:

"Nghe nói cô có chuẩn bị quà cho tôi, tôi ra đây xem thử đó là gì?"

Lời cô ta vừa dứt, cô gái bên cạnh liền phụ họa:

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng rất tò mò đó là gì, mau lấy ra cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi."

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, từ tốn nói:

"Cô Triệu đợi một chút, quà của tôi vẫn chưa tới."

Triệu Thiên Thiên khinh bỉ cười nhạt:

"Không có thì nói không có, làm gì mà phải giả vờ, chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô muốn tham dự tiệc sinh nhật của tôi mà tôi không cho cô vào sao, cần gì phải viện lý do?"

Người bên cạnh nói:

"Tôi thấy cô ấy chắc không chuẩn bị nổi món quà nào ra hồn cả."

"Đúng vậy, đừng có mà lấy mấy thứ rẻ tiền từ studio của cô ra làm quà sinh nhật nhé. Mấy cái thương hiệu rẻ tiền đó, tặng tôi tôi còn thấy phiền, huống chi là cho Thiên Thiên. Bình thường Thiên Thiên toàn đeo đồ hàng hiệu mà cô còn chưa từng thấy qua đâu."

"Tôi nghe nói Chu tổng cũng đến rồi, sao cô lại đến sau anh ấy? Tôi thấy Chu tổng chẳng coi cô ra gì cả. Đúng rồi, nhìn đồ cô mặc từ đầu đến chân, chẳng có món nào là hàng hiệu cả. Xem ra mối quan hệ của cô với Chu tổng cũng chỉ đến thế thôi."

"Đúng vậy, nếu quan trọng như vậy thì ban đầu đã không ly hôn rồi. Ai mà biết cô lại bày trò gì để bám lấy Chu tổng chứ. Nhớ hồi đó cô còn giả vờ có thai để ép cưới nữa mà."

"Tôi thấy cô chẳng có món đồ nào trên người là đáng giá cả."

Trước những lời bàn tán của họ, Nguyễn Tinh Vãn vẫn giữ nguyên nụ cười.

Màn kịch này thu hút không ít khách mời.

Có người tinh ý lắng nghe cuộc trò chuyện, ánh mắt đổ dồn về phía Nguyễn Tinh Vãn, khẽ nói:

"Không thể nào, chiếc dây chuyền trên cổ cô ấy trông có vẻ đáng giá đấy chứ."

Cô gái bên cạnh Triệu Thiên Thiên cười chế nhạo:

"Một cái dây chuyền rẻ mạt thì đáng giá bao nhiêu chứ, còn hồng ngọc nữa chứ, tôi thấy chắc là thủy tinh thì đúng hơn."

Lại có người nói:

"Khoan đã, chiếc dây chuyền cô ấy đeo không phải là của thương hiệu "Toencounter" sao? Nghe nói hai năm trước, nó được mua với giá 18 triệu từ một cửa hàng trang sức ở London."

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Thiên Thiên trở nên khó coi:

"Nói bậy bạ gì thế, cô ta trông giống người có thể mua nổi món đồ đắt tiền như vậy sao?"

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

"Đương nhiên là tôi không mua nổi rồi, vì đây là Chu Từ Thâm tặng mà."

Nói rồi, cô lại giả vờ tiếc nuối:

"Các cô nói đúng, tôi chưa từng thấy qua hàng hiệu, chỉ đành đeo những món đồ không đáng giá như thế này thôi."

Trong khoảnh khắc đó, những người vừa nói rằng cô không có món đồ nào đáng giá trên người, hay Chu Từ Thâm chẳng hề coi trọng cô, đều im bặt, vẻ mặt khác nhau.

Triệu Thiên Thiên nghiến răng:

"Chuyện đó không thể nào!"

Chương 860

"Chuyện gì mà không thể chứ?"

Khi tất cả ánh mắt đều tập trung vào Nguyễn Tinh Vãn và Triệu Thiên Thiên, một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía ngoài đám đông.

Đám người đứng xem lập tức dạt ra tạo thành một lối đi.

Chu Từ Thâm bước từng bước dài đến bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, nhìn Triệu Thiên Thiên và nói:

"Chiếc dây chuyền này là do tôi tặng. Cô Triệu cảm thấy điều gì không thể?"

Triệu Thiên Thiên không ngờ Chu Từ Thâm lại xuất hiện vào lúc này, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ: "Tôi..."

Cô mở miệng nhưng không biết phải nói gì.

Cho dù có cho Triệu Thiên Thiên một trăm cái gan, cô cũng không dám nói thẳng trước mặt Chu Từ Thâm và mọi người rằng đồ mà anh mua là đồ giả.

Chu Từ Thâm không vội vã, tiếp tục nói:

"Cô Triệu bị đau họng à? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"

Lúc này, ba  của Triệu Thiên Thiên vừa tìm đến, thấy mọi người tụ tập lại với nhau, tim ông ta liền đập thình thịch, vội vàng hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"

Câu hỏi vừa được thốt ra, nhưng không ai trả lời.

Ba  của Triệu Thiên Thiên chỉ có thể nhìn sang cô bạn thân của cô ta, người tên Vi Vi:

"Vi Vi, nói đi!"

Vi Vi ngập ngừng một lúc rồi kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.

Từ khi ba  của Triệu Thiên Thiên biết rằng ngài Cận muốn nhận Nguyễn Tinh Vãn làm cháu gái qua lời của Chu Từ Thâm, ông ta đã cố gắng tìm Triệu Thiên Thiên để nhắc nhở cô ta không nên gây rắc rối với Nguyễn Tinh Vãn nữa. Nhưng ông ta lại không ngờ rằng  mọi chuyện diễn ra đột ngột như vậy.

Ba  của Triệu Thiên Thiên quay lại, cố gắng nở một nụ cười:

" Chu tổng, cô Nguyễn, thật sự xin lỗi, là do Thiên Thiên không hiểu biết, mong hai vị đừng để bụng."

Nguyễn Tinh Vãn vẫn giữ nụ cười trên môi:

" Triệu tổng nói quá lời rồi. Cô Triệu không chỉ hiểu biết rộng, mà còn quen biết nhiều bậc tiền bối nổi tiếng trong ngành thiết kế nữa. Tôi nên học hỏi cô ấy nhiều hơn mới đúng."

Cả Triệu Thiên Thiên và ba  cô ta đều nhận ra trong những lời của Nguyễn Tinh Vãn có ẩn ý.

Trước ánh nhìn của Chu Từ Thâm, mồ hôi lấm tấm trên trán ba  của Triệu Thiên Thiên, ông ta muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói từ đâu.

Lúc này, ở cửa phòng tiệc xuất hiện hai bóng người tiến thẳng về phía họ.

" Triệu tổng, cô Triệu."

Nhìn thấy hai người đó, sắc mặt Triệu Thiên Thiên lập tức thay đổi, gần như theo phản xạ cô ta liền hét lên:

"Ai cho các người đến đây!"

Hai người kia nhìn nhau:

"Cô Triệu chẳng phải đã nói hôm nay là sinh nhật của cô, và đặc biệt mời chúng tôi đến sao?"

"Tôi không hề.........!"

Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng:

"Hai vị này là do tôi mời đến."

Câu nói này khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

"Đây là món quà sinh nhật tôi tặng cho cô Triệu, chắc không đến nỗi quá tệ chứ?"

Triệu Thiên Thiên vốn đã kìm nén cơn giận chỉ vì Chu Từ Thâm có mặt nên không thể bộc phát. Lúc này cô ta liền quay sang Nguyễn Tinh Vãn, tức giận nói:

"Ý cô là gì!"

"Hai vị này đều là những bậc tiền bối nổi tiếng trong giới thời trang. Tình cờ tôi biết rằng họ có vài mối quan hệ kinh doanh với Triệu gia, và nghe nói sinh nhật cô Triệu lại không mời họ. Tôi nghĩ rằng cô Triệu có quá nhiều bạn bè nên quên mất, vì vậy tôi đã giúp cô mời họ đến. Nhưng sao trông cô lại có vẻ không vui vậy?"

Triệu Thiên Thiên nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn Nguyễn Tinh Vãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play