Nguyễn Tinh Vãn vừa chạy ra khỏi studio thì gặp Daniel đang trở về. Daniel thấy cô như vậy, vừa định hỏi có chuyện gì, nhưng Nguyễn Tinh Vãn đã nhanh chóng lên xe.

Daniel nhíu mày, khi thu ánh mắt về thì đúng lúc nhìn bắt gặp ánh mắt của Bùi Sam Sam đi ra sau.

Sau vài giây im lặng, anh vẫn tiến lên:

“Có chuyện gì vậy?”

Bùi Sam Sam liếc nhìn rồi nói:

“Hôm nay Tiểu Thầm đến studio một chuyến, có vẻ lạ lắm. Tinh Tinh vừa rồi nói, em ấy đã dọn đồ rời khỏi trường.”

Nghe vậy, sắc mặt Daniel nghiêm trọng hơn, anh quay người lập tức lên xe đuổi theo.

Bùi Sam Sam nhìn hai chiếc xe lần lượt rời đi, biểu cảm cũng trở nên nặng nề. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Nguyễn Tinh Vãn vừa đi về phía trường của Nguyễn Thầm  vừa gọi điện cho Hứa Loan:

“Khi cậu gặp em ấy, em ấy đã nói gì với cậu?”

Đầu dây bên kia, Hứa Loan nhíu mày:

“Không nói nhiều, nhưng mình có thể cảm nhận được tâm trạng em ấy khá tệ.”

Nguyễn Tinh Vãn cắn chặt môi.

Hứa Loan tiếp tục:

“À đúng rồi, em ấy nói với mình là muốn về nhà, nhưng mình cảm thấy em ấy đang nói dối. Nhà của các cậu không phải đã trả rồi sao? Em ấy có thể về đâu được?”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn đạp mạnh phanh, dù biết hy vọng rất nhỏ, nhưng cô vẫn muốn đi xem thử.

Nghĩ vậy, cô lập tức quay đầu xe.

Hứa Loan tiếp tục:

“Còn một chuyện nữa, mình nghe nhân viên đoàn phim nói, trưa nay có một người đàn ông đi tìm em ấy ở trường, đi xe hơi sang trọng, có vẻ rất giàu, nhìn từ xa còn có nét giống em ấy. Mình cảm giác, sự thay đổi của em ấy hôm nay chắc chắn có liên quan đến chuyện này.”

Sau khi cúp máy, sắc mặt Nguyễn Tinh Vãn từ từ lạnh xuống, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, giờ tìm tiểu Thầm mới là điều quan trọng.

Đến căn nhà của Nguyễn Quân,Nguyễn Tinh Vãn đỗ xe bên đường rồi nhanh chóng đi lên lầu.

Khi lên đến nơi, cô thấy cửa chỉ khép hờ, bên trong đồ đạc đã bị lục tung lên, có vẻ như tiểu Thầm  đã quay về.

“Ôi,Tinh Vãn, cô cũng về rồi à, vừa rồi tôi thấy em trai cô về một mình, mà chưa kịp chào nó đã chạy mất,”

Người hàng xóm vừa nói, vừa nhìn vào cảnh tượng bên trong, hỏi:

“Các cô đang dọn nhà à? Thôi cũng tốt, ba cô đã mất lâu rồi, ở đây thật không may mắn, nên bán đi thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn:

“Cô thấy tiểu Thầm  lúc nào?”

“Vừa mới mười phút trước, tôi vừa đưa cháu về, thấy nó có vẻ đi đến chỗ ba cô hay đánh bài, mặt mày trông rất đáng sợ.”

Nguyễn Tinh Vãn vội cảm ơn rồi đóng cửa lại.

Cô vừa xuống lầu, điện thoại liền vang lên.

Nhìn thấy số lạ, Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng nghe máy:

“Cứ để chuyện Nguyễn Quân  sang một bên, giúp tôi tìm em trai tôi, nó đã đến chỗ mà Nguyễn Quân  thường xuyên đến đánh bạc.”

Tạ Vinh đáp: “Được.”

Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn thở phào, nắm chặt điện thoại.

Khu vực này, Tạ Vinh sẽ quen thuộc hơn cô và cũng hiểu rõ cách ứng phó với những người này hơn.

Nguyễn Tinh Vãn vừa định lên xe, bỗng nhớ đến vẻ lo lắng của Chu Từ Thâm lần trước, cô do dự vài giây rồi vẫn gọi cho anh.

Điện thoại được Lâm Nam bắt máy, anh nói nhỏ:

“Cô Nguyễn, Chu tổng đang họp hội đồng quản trị, cô có chuyện gì không? Đợi họp xong tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Tôi không có gì, chỉ là… thôi, đợi anh ấy họp xong hãy nói.”

Lâm Nam biết giọng điệu của cô chắc chắn có chuyện, anh nói:

“Cô Nguyễn, cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức sắp xếp người đến đó.”

Nguyễn Tinh Vãn không từ chối: “Được.”

Chương 762

Nguyễn Tinh Vãn trực tiếp xông vào vài sòng bạc và casino ngầm, nhưng không thấy bóng dáng Nguyễn Thầm đâu, ngược lại còn khiến những người trong casino có chút không vui.

Thấy cô một mình, họ lời lẽ đầy khiêu khích và trêu chọc.

“Ôi, cô gái đẹp, làm gì ở đây vậy, muốn thử vận may à?”

“Nếu muốn thì chơi đi, nhìn cô như vậy, có phải muốn thử sức chút không?”

“Cô gái à, casino và đàn ông không giống nhau, ở đây có quy tắc riêng, còn đàn ông thì, chọn ai cũng được, đảm bảo cô sẽ thích.”

Những người đó nhìn nhau, cười một cách mờ ám và thô tục.

Lúc này, một người dũng cảm tiến lên:

“Hay thử tôi xem sao, đảm bảo cô sẽ hài lòng….........”

Hắn vừa dứt lời, tóc đã bị ai đó túm lấy, đập mạnh vào tường.

Người đàn ông chửi một câu thô tục, quay lại định động tay, nhưng thấy mặt đối phương thì lùi lại một bước:

“ Vinh … Anh Vinh, sao anh lại đến đây?”

Tạ Vinh nhìn họ với vẻ mặt không cảm xúc:

“Tôi đến còn phải chào hỏi mấy người à?”

Những người đàn ông đó lập tức như đổi mặt, cười gượng:

“Làm gì có, chúng tôi chỉ quan tâm đến anh thôi, lâu rồi không thấy anh, dạo này bận rộn gì vậy?”

Tạ Vinh không thèm để ý đến họ, chỉ hỏi:

“Có thấy một cậu thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi đến đây không?”

“Không không không, tuyệt đối không có, hôm nay chỉ có cô gái này mà thôi.”

Những người khác cũng phụ họa:

“Đúng đúng đúng, Anh Vinh, anh cũng biết, đến chỗ chúng tôi đều là những con bạc già, quen thuộc lắm, nếu có người lạ thì chắc chắn sẽ nhớ rõ.”

Tạ Vinh quay lại nhìn Nguyễn Tinh Vãn:

“Cậu ấy chắc chắn chưa đến đây.”

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, quét mắt nhìn những người đàn ông trước mặt, sau một hồi mới nói:

“Đi thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn quay người, còn Tạ Vinh thì nói với họ:

“Nếu thấy cậu ấy, lập tức báo cho tôi.”

Nói rồi, anh còn đá chân vào người vừa rồi đã buông lời khiếm nhã với Nguyễn Tinh Vãn:

“Làm ăn cho đàng hoàng, đừng suốt ngày nghĩ đến mấy trò xằng bậy.”

“Vâng... vâng, Anh Vinh  nói đúng, đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm.”

Tạ Vinh thu hồi ánh mắt, quay người rời đi.

Lúc này, có một người im lặng bấy lâu bỗng chạy đến bên cạnh Tạ Vinh:

“Này, Anh Vinh, tôi chợt nhớ ra, hình như hôm nay thấy Nguyễn Quân  đó, anh tìm ông ấy có phải không?”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn và Tạ Vinh đều quay lại.

Tạ Vinh hỏi:

“Cậu thấy ở đâu?”

“Cách đây một ngã tư, ông ta đi một mình, tôi thấy hơi quen quen, nếu không… chắc tôi cũng không nhớ ra.”

Tạ Vinh sắc mặt biến sắc, bất chợt túm cổ áo hắn:

“Nguyễn Quân  gần đây có đến đây không?”

Người đó lập tức cứng người lại, sau đó cười khan hai tiếng:

“Không không, làm gì có, anh không phải đã giao cho chúng tôi rồi sao, chỉ cần Nguyễn Quân  xuất hiện là liên lạc ngay cho anh, ông ta thật sự không đến.”

“Tôi không kiên nhẫn hỏi lần thứ hai.”

Người đàn ông thấy vậy, chân hơi run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt răng:

“Tôi nói thật đó, không dám lừa anh đâu.”

Lúc này, người đàn ông bị Tạ Vinh đập vào đầu còn chảy m.á.u nói:

“Cậu nên khai thật đi,Nguyễn Quân  không phải thứ tốt đẹp gì, cậu theo ông ta, có thể được gì tốt chứ?”

“Tôi thật sự không…”

Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh nói:

“Ông ta đã cho anh bao nhiêu tiền, tôi cho anh gấp đôi.”

Người đàn ông ánh mắt chớp chớp, nhưng lại vì có Tạ Vinh ở đó nên chỉ có thể nói:

“Ôi, cô gái à, chuyện này không phải chỉ là tiền…”

Bùm một tiếng, nắm đ.ấ.m của Tạ Vinh đập vào tường phía sau ông ta, lạnh lùng nói:

“Cho cậu cơ hội cuối cùng, chọn tiền hay chọn mạng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play