Vừa trở về studio, Bùi Sam Sam với vẻ mặt như muốn nói lại thôi liền bước đến.

Nguyễn Tinh Vãn thắc mắc:

"Có chuyện gì vậy?"

Bùi Sam Sam hạ giọng nói:

"Tiểu Thầm đến rồi."

Nguyễn Tinh Vãn khựng lại, ban đầu định hỏi không phải cuối tuần à, sao mà em ấy lại đến, nhưng thấy vẻ mặt khác lạ của Bùi Sam Sam, cô liền biết chắc có chuyện gì đó, cô nói:

"Mình biết rồi."

Sau đó cô đi thẳng vào văn phòng.

Trong văn phòng, Nguyễn Thầm ngồi quay lưng lại với cô, không rõ cảm xúc trên khuôn mặt cậu.

Nguyễn Tinh Vãn tiện tay đóng cửa, hỏi:

"Tiểu Thầm, sao em lại đến đây, hôm nay không có lớp à?"

Nguyễn Thầm từ từ ngẩng đầu lên, môi mím chặt thành một đường thẳng, rồi từ trong túi lấy ra một tấm ảnh và đẩy về phía cô.

Nguyễn Tinh Vãn cúi xuống nhìn, trong ảnh là cô và Lâm Trí Viễn.

Xem bối cảnh có vẻ như được chụp vào ngày diễn ra buổi đấu thầu.

Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

"Tiểu Thầm, chị không cố ý giấu em, chỉ là chuyện này quá phức tạp, chị không biết phải nói thế nào."

Nguyễn Thầm hỏi:

"Vậy, ông ấy chính là ba ruột của chị đúng không?"

Nguyễn Tinh Vãn mấp máy môi, không giải thích thêm, coi như đã ngầm thừa nhận.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói với cậu những chuyện khác.

Một lúc sau, Nguyễn Thầm lại hỏi:

"Gần đây Nguyễn Quân có tìm chị nữa không?"

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

"Không."

"Em hiểu rồi."

Nói xong, Nguyễn Thầm liền đứng dậy rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn gọi lại:

"Tiểu Thầm..."

Nguyễn Thầm quay lưng về phía cô, giọng điệu không thể hiện rõ cảm xúc:

"Em không sao, em chỉ đến để xác nhận thôi. Tối nay em còn có lớp, em đi trước đây."

Nguyễn Tinh Vãn định đi theo, nhưng Nguyễn Thầm đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Bùi Sam Sam bước tới hỏi:

"Có chuyện gì vậy? Lúc Tiểu Thầm  đến, mình đã thấy sắc mặt em ấy không tốt rồi."

"Chắc là em ấy đã biết về mối quan hệ của mình với Lâm gia rồi."

Bùi Sam Sam gãi đầu:

"Chắc... cũng không có gì nghiêm trọng đâu nhỉ? Biết đâu em ấy còn vui mừng cho cậu?"

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

"Chuyện không đơn giản như vậy."

Trở lại văn phòng, Nguyễn Tinh Vãn gọi cho Hứa Loan và hỏi:

"Tiểu Thầm  dạo này vẫn còn ở đoàn phim của các cậu chứ?"

"Không, cậu ấy kết thúc vai diễn lâu rồi, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, mình chỉ định..."

Nguyễn Tinh Vãn thở dài không thành tiếng

"Thôi, cậu cứ làm việc đi."

Ở đầu dây bên kia, Hứa Loan cũng thấy hơi khó hiểu khi nhận được cuộc gọi này, cô cất điện thoại rồi hỏi nhân viên bên cạnh:

"Dạo này cậu có thấy Nguyễn Thầm đến đoàn phim không?"

"Không biết nữa, nhưng trưa nay mình thấy cậu ấy ở cổng trường. À mà này, nhà cậu ấy giàu lắm phải không?"

Hứa Loan thắc mắc:

"Ý cậu là sao?"

Nhân viên nói:

"Trưa nay mình thấy người đến tìm cậu ấy đi xe sang, ăn mặc rất lịch sự, rõ ràng là người thành đạt thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhìn từ xa, trông họ có vài nét giống nhau, mình đoán chắc đó là bố cậu ấy?"

Hứa Loan cũng đã nghe về chuyện của ba Nguyễn Tinh Vãn, rõ ràng người mà nhân viên kia nói không phải ba ruột của họ.

Hứa Loan vừa thu dọn đồ vừa nói:

"Cậu giúp mình báo với đạo diễn, mình phải đi trước."

"Tối nay có buổi tụ tập, cậu đi đâu vậy?"

"Có chút việc, lần sau mình sẽ mời mọi người, hôm nay các cậu cứ đi trước."

Chương 760

Rời khỏi đoàn phim, Hứa Loan đến khoa của Nguyễn Thầm để tìm cậu, nhưng khi hỏi các bạn cùng lớp thì ai cũng nói rằng cậu không có mặt ở đó vào buổi chiều, không biết đã đi đâu.

Rời khỏi tòa nhà giảng đường, Hứa Loan lại đến ký túc xá, nhưng cũng không thấy cậu ở đó.

Hứa Loan gãi đầu, vừa định rời đi thì nhìn thấy Nguyễn Thầm trở về với vẻ mặt lạnh lùng.

Cô còn chưa kịp tiến lại gần thì Nguyễn Thầm đã nhanh chóng bước vào ký túc xá.

Hứa Loan cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Thầm, nhưng không ai bắt máy.

Đứng dưới lầu một lúc, Hứa Loan định nhờ một bạn cùng phòng của cậu đi gọi thì thấy Nguyễn Thầm từ ký túc xá bước ra, mang theo hành lý.

Thấy vậy, Hứa Loan vội bước tới:

"Em định đi đâu thế?"

Thấy cô, Nguyễn Thầm khẽ nhíu mày:

"Sao chị lại ở đây?"

"Chị đến khoa của em tìm, nhưng mọi người nói em không có ở đó, nên chị đến đây. Lúc nãy gọi cho em cũng không thấy nghe máy."

Hứa Loan nói rồi nhìn vào chiếc túi trong tay cậu

"Bây giờ thì em trả lời chị đi?"

Nguyễn Thầm theo phản xạ giấu chiếc túi ra sau lưng, lạnh nhạt nói:

"Không có gì đâu, em chỉ về nhà vài ngày."

"Không phải cuối tuần, em về nhà làm gì?"

"Có chút việc."

Hứa Loan ồ một tiếng:

"Vậy tốt quá, chị cũng đi cùng em luôn, đã lâu rồi chị chưa gặp chị của em."

Nghe vậy, Nguyễn Thầm nhíu mày sâu hơn.

Hứa Loan bước tới hai bước, nhìn cậu nói:

"Đi thôi nào."

Nguyễn Thầm dường như không có cách nào khác, đành nói:

"Em về ngôi nhà cũ, chị ấy không ở đó."

Câu trả lời của cậu không làm Hứa Loan ngạc nhiên, cô linh hoạt nói:

"Vậy để chị đưa em đi nhé, bây giờ là giờ cao điểm, bắt xe không dễ đâu. Lần trước em còn nói muốn mời chị ăn cơm, coi như chị được ăn ké một bữa."

Nguyễn Thầm lại im lặng.

Hứa Loan nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau mới nói:

"Chị thấy em không phải về nhà đâu, rốt cuộc là định đi đâu?"

Nguyễn Thầm mím môi, giọng nói lạnh lùng và có chút xa cách:

"Đó là chuyện của em."

Nghe câu này, Hứa Loan sững sờ, há miệng nhưng không biết phải nói gì.

Cô nhận ra rằng mình đúng là không nên can thiệp quá nhiều.

Chỉ là vì Nguyễn Thầm là em trai của Nguyễn Tinh Vãn, nên cô cũng coi cậu như em trai của mình. Thời gian qua hai người ở đoàn phim cũng khá hòa hợp, gần như vô thức, cô cảm thấy mối quan hệ của họ thân thiết hơn, giống như chị em, vừa là bạn bè.

Bây giờ nghe cậu nói vậy, đúng là như bị dội một gáo nước lạnh, cảm giác thật khó chịu.

Nhân lúc cô đang ngẩn người, Nguyễn Thầm bước qua cô và rời đi nhanh chóng.

Hứa Loan cũng nghĩ rằng mình không nên can thiệp nữa, chỉ nhắn tin cho Nguyễn Tinh Vãn, báo rằng Nguyễn Thầm đã thu dọn đồ đạc và rời khỏi ký túc xá.

Sau khi nhắn tin xong, Hứa Loan cất điện thoại rồi rời đi.

Ở phía bên kia, ngay sau khi nhận được tin nhắn của Hứa Loan, Nguyễn Tinh Vãn lập tức gọi cho Nguyễn Thầm, nhưng lúc này không thể liên lạc được nữa.

Nguyễn Tinh Vãn hiểu rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cô vội vã lấy đồ và ra ngoài, nói với Bùi Sam Sam:

"Sam Sam, mình phải ra ngoài một lúc, tối nay chắc sẽ không về."

Bùi Sam Sam gật đầu, nhưng vẫn hỏi:

"Cậu đi đâu vậy?"

"Tiểu Thầm  thu dọn đồ rời khỏi trường rồi, mình có linh cảm là có chuyện, mình phải đi tìm em ấy."

Nói xong, Nguyễn Tinh Vãn liền nhanh chóng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play