Sau khi nếm thử, họ đều đồng ý là cam rốn huyện Cầm rất ngon, không phải vì quan hệ với Thương Diễn Chi mà họ muốn nhúng tay vào dự án này.
Là đặc sản của địa phương, có giá thành rẻ hơn cam rốn từ Âu Mỹ hay Úc, giá trị dinh dưỡng cũng như hương vị không thể chê, vừa giúp người nông dân trong nước lại vừa có lợi nhuận, sao họ lại không làm?
"Cảm ơn."
Gần như cả ngày ở ngoài trời, mặt Nhiễm Anh đỏ bừng vì nắng. Dù nắng nóng và mệt mỏi nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô.
“Nhập cam rốn của chúng tôi về chắc chắn sẽ có lời. Cam của chúng tôi không chỉ ngon, huyện còn có thể đưa ra báo cáo thẩm định giải thích mùi vị và hàm lượng dinh dưỡng của cam tỉnh Giang. Chúng tôi có thể đảm bảo cam của chúng tôi khôn dùng chất hoá học, hoàn toàn hữu cơ."
“Tiểu Nhiễm, với tài ăn nói của cô mà không làm nhân viên bán hàng thì thật đáng tiếc.”
Giám đốc Vu nhận lời hợp tác, trong đầu Nhiễm Anh liền tính toán hàng trăm việc phải làm tiếp theo.
"Hiện tôi cũng đang tích cực quảng cáo trên các nền tảng, cũng tìm cách để người tiêu dùng tiếp cận với loại cam này. Nếu muốn bán được hàng, chúng tôi phải chứng minh cam rốn huyện Cầm là loại tốt nhất."
Thương Diễn Chi ở bên cạnh gật đầu.
“Ngoài ra, cam rốn là thực phẩm xanh. Tỉnh đã có chính sách không thu phí, ưu tiên cho xe vận chuyển khi đi đường quốc lộ, nên mọi người yên tâm."
Nhà nước hỗ trợ rất lớn cho ngành công nghiệp xanh, nông sản xanh về cơ bản được ưu tiên rất nhiều trong việc vận chuyển. Cam rốn tỉnh Giang là sản phẩm nông nghiệp đặc sản, từ lâu được chỉ thị miễn phí cầu đường cho các xe vận chuyển, mang lại lợi thế rất lớn cho các nhà cung cấp.
"Chính phủ quả thật rất quan tâm đ ến ngành nông nghiệp."
Giám đốc Giang cảm thán, Nhiễm Anh mỉm cười.
"Đúng vậy, nhà nước đối với người nông dân rất tốt, nhưng tôi cũng muốn cảm ơn tất cả mọi người đã đến ủng hộ hôm nay, tin là sự hợp tác của chúng ta sẽ giúp phát triển ngành nông nghiệp trong nước hơn nữa."
"Được rồi, đừng lo lắng, trở về chúng tôi sẽ thúc đẩy quảng bá loại cam này."
Chỉ trong chốc lát, các ông chủ đã quyết định số lượng sẽ nhập. Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, đợt bán cam rốn đầu tiên xem như đã bắt đầu.
Sau khi đàm phán đơn hàng, bước tiếp theo là bán hàng trực tuyến.
Thị trường trong nước rất lớn, cam của huyện Cầm lại rất ngon, chỉ cần đi đúng hướng, Nhiễm Anh tin rằng doanh số bán ra sẽ rất tốt.
Ngoài cửa hàng trực tuyến, cô bắt đầu bán trên các mạng xã hội, kèm theo đó là bản báo cáo xác định thành phần dinh dưỡng do một tổ chức có thẩm quyền cấp. Ngay khi Nhiễm Anh tải ảnh xong, điện thoại của cô reo lên.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Nhiễm Anh nghe giọng Thương Diễn Chi ở đầu bên kia, nhìn đồng hồ đã là mười giờ rưỡi tối.
“Sao anh biết em còn chưa ngủ?”
"Anh vừa đi ngang nhà em, thấy đèn trong phòng em vẫn sáng."
Nhiễm Anh nghe vậy, còn chưa kịp cúp điện thoại, liền mang dép lê chạy ra ngoài cửa, Thương Diễn Chi đã thay quần áo, cầm điện thoại đứng ở ngoài. Khi nhìn thấy cô đến, anh cúp điện thoại.
"Sao anh lại tới đây? Không phải anh cùng mọi người đi suối nước nóng sao?"
“Ừm, bọn họ ngâm nước nóng xong rồi, anh vừa đưa bọn họ về khách sạn.” Thương Diễn Chi nắm lấy tay cô: “Anh không thích ở khách sạn nên đến tìm em.”
Nhiễm Anh nhướng mày, trong mắt có chút dò hỏi: “Không thích ở khách sạn à? Nhưng nhà em không so được với khách sạn, giường rất nhỏ, lại không tiện nghi."
"Vậy thì sao? Anh thích sự bất tiện." Thương Diễn Chi bóp chặt lòng bàn tay cô: "Đã muộn thế này rồi, anh không thể về khách sạn được, chỉ có thể ngủ nhờ lại một đêm thôi."
Hai người yêu nhau được hơn một năm nhưng Thương Diễn Chi rất bận, cô cũng vậy. Thương Diễn Chi đến huyện Cầm, nhiều khi về khách sạn cũng đã muộn nên anh ở lại đây. Vì em trai cô không ở nhà nên anh có thể ngủ bên phòng Tiểu Duệ.
"Đừng lo, anh sẽ trả phí, ngày mai nhất định cùng mọi người ra vườn thu hoạch cam."
"Được, nếu đã vậy thì ngày mai chuẩn bị làm nô lệ dài hạn cho em đi."
"Không thành vấn đề, bà chủ Nhiễm."
Sau khi hai người đùa giỡn xong, Nhiễm Anh nắm tay Thương Diễn Chi bước vào cửa. Lúc này, ông Nhiễm Trì và bà Hứa Nhược Lan đều đã ngủ say, nhưng lại đứng dậy khi nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Thương Diễn Chi.
"Tiểu Thương đến rồi à? Con ăn tối chưa?" Bà Hứa Nhược Lan vẫn rất hài lòng với Thương Diễn Chi.
"Con có đói không? Dì nấu mì cho con nhé?"
"Dì, con ăn xong rồi, dì nghỉ ngơi đi."
“Được rồi, vậy con cũng nên đi ngủ sớm đi.”
"Được rồi. Dì không cần lo lắng cho con đâu, có A Anh rồi ạ."
“Được rồi.” Bà Hứa Nhược Lan cũng biết nếu ở đây thì đám trẻ sẽ không thoải mái: “Vậy dì đi nghỉ trước. Nếu có chuyện gì thì cứ nói với A Anh.”
“Dì yên tâm, con sẽ không khách sáo đâu.”
Ông Nhiễm Trì nhìn con gái dắt Thương Diễn Chi lên lầu, không khỏi lẩm bẩm.
"Tôi thấy mình như người ngoài vậy."
“Ông đang nói cái gì vậy?” Bà Hứa Nhược Lan vỗ lưng ông: “Đó là con rể tương lai của ông đó."
“Con rể gì, đã lâu như vậy còn chưa thấy bố mẹ cậu ta đến nói chuyện, hay chúng nó chỉ định yêu đương mà không kết hôn?”
“Đừng nói nhảm, Tiểu Thương không phải loại người như vậy.”
Hơn một năm trở lại đây, sự quan tâm của Thương Diễn Chi dành cho Nhiễm Anh ai cũng thấy, dù bận rộn cỡ nào vẫn tranh thủ ghé về huyện Cầm thăm cô, còn giúp đỡ người trong làng. Hôm nay còn mang những ông chủ ở tỉnh khác đến xem cam rốn, ít nhiều cũng là anh tác động.
"Biết mặt không biết lòng..."
“Được rồi, ngươi đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.” Bà Hứa Nhược Lan sợ Thương Diễn Chi nghe thấy, liền kéo chồng qua cửa: “Tôi đã nói rồi, Tiểu Thương không phải loại người như vậy.”
“Vậy ngày mai bà hỏi xem bao giờ cậu ta cưới A Anh. Ngày nào bà cũng ở trong thôn, không nghe người ta bàn tán sao?”
"Bàn tán cái gì?" Bà Hứa Nhược Lan thật sự chưa nghe thấy ai bàn ra tán vào gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT