Nhiễm Anh nghẹn giọng, không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, không nổi giận với người kia.

"Giám đốc Hoàng, tôi không đồng ý với lời nói của anh, tại sao lại gọi cam rốn là loại trái cây tầm thường chỉ đáng bán bên lề đường? Mấy năm gần đây, cam rốn của chúng tôi cũng đã được tung ra thị trường, ai ăn qua đều công nhận loại cam này ngọt, nhiều nước, chứa nhiều chất dinh dưỡng."

"Được rồi, cô không cần nói mấy lời quảng cáo vô nghĩa đó với tôi. Bản thân tôi là người bán hàng, sao tôi có thể không biết quả cam rốn như thế nào, tôi đã nói nó chỉ hợp với mấy sạp bán trái cây bên đường thôi."

Nhiễm Anh cảm thấy nản lòng, cô nhìn vẻ ngạo mạn của giám đốc Hoàng, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

"Giám đốc Hoàng, nói như vậy, năm trước siêu thị của anh đã bán cam rốn rồi sao?"

“Không có,” Hoàng Hoa thành thật nói: “Chúng tôi chưa bán bao giờ, cũng không cần bán. Ở mấy thôn quê thiếu gì người bán cam rốn, siêu thị như chúng tôi cần gì phải nhập vào?"

Đây là lần đầu tiên Nhiễm Anh gặp một người như vậy, cô không nói nên lời: “Vậy là anh chưa từng bán cam rốn và cũng chưa từng nếm thử nhưng vẫn có thể kết luận cam rốn là dở?”

“Không cần nếm thử, tôi cũng không thích ăn trái cây, tôi chỉ cảm thấy cam trồng ở Trung Quốc chắc chắn không ngon bằng cam nhập khẩu.”

Nhiễm Anh tức giận không nói nên lời, nhưng tính tình của cô không cho phép cô chửi bới th ô tục, mặc dù trong lòng cô rất ghét loại người "vọng ngoại" như ông ta.

“Giám đốc Hoàng, chưa có bằng chứng thì không thể vội vàng kết luận. Anh chưa từng ăn cam rốn ở làng tôi, sao có thể khẳng định chúng không ngon bằng cam ngoại nhập?"

"Không cần phải dạy đời tôi." Hoàng Hoa tỏ ra mất kiên nhẫn, xua tay nói: "Cô đi đi, siêu thị của chúng tôi sẽ không mua cam rốn của cô đâu."

Nhiễm Anh bất lực, cô chưa từng thấy một vị quản lý nào tầm nhìn hạn hẹp như vậy.

“Tôi chỉ muốn nói với anh rằng danh tiếng của cam rốn tỉnh chúng tôi trong nước chắc chắn không phải do chính quyền địa phương quảng cáo quá lời. Anh có thể có những tiêu chuẩn riêng, có thể yêu hay ghét tuỳ theo sở thích cá nhân, nhưng ít ra, anh phải nếm thử cam rốn của chúng tôi rồi mới đưa ra nhận xét như vậy."

"Tôi sẽ quay lại, mang theo cam rốn của thôn chúng tôi. Tôi tin rằng nh sẽ thay đổi suy nghĩ sau khi nếm thử chúng."

Bước ra khỏi siêu thị, Nhiễm Anh quay lại nhìn biển hiệu, tự nhủ, cách này không được thì có cách khác, không nên nản lòng.

Cô không tin rằng ông chủ của các siêu thị khác cũng độc đoán và coi thường hàng quốc nội như vậy.

Nhiễm Anh dành cả ngày ghé thăm ba siêu thị. Ngoại trừ thái độ không tốt của chủ siêu thị đầu tiên thì thái độ của hai siêu thị còn lại khá tốt. Vấn đề là dù thái độ tốt nhưng họ đều từ chối.

“Cô có biết giá trung bình của cam rốn trên thị trường là bao nhiêu không? Nếu nhập với giá cô đưa thì chúng tôi sẽ bán ra kiểu gì mới có lời?”

"Nếu tôi muốn cô bán với giá thấp hơn chắc chắn cô sẽ không chịu, nhưng nếu mua vào với giá cao thì giá bán ra sẽ rất cao, lúc đó khách hàng sẽ không mua."

“Cho dù chúng tôi muốn mua thì giá nhập vào phải thấp một chút mới có thể cân nhắc."

Cuối cùng, tất cả đều là từ chối, lý do đều giống nhau: giá bán ở các quầy hàng bên ngoài quá thấp, sau khi vào siêu thị thì không thể cạnh tranh được.

Đây là điều mà Nhiễm Anh chưa bao giờ nghĩ tới. Cô biết, hai năm nay có một số nông dân trực tiếp hái cam rốn về dựng sạp ngoài đường, bán rất rẻ. Nếu không có lợi thế cạnh tranh về giá thì làm sao khách hàng chọn sản phẩm của mình được.

Khi Nhiễm Anh trở về nhà, ông Nhiễm Trì nhìn thấy cô, cảm thấy xót ruột.

“A Anh, kết quả thế nào? Họ có nhập cam rốn của chúng ta không?”

Nhiễm Anh lắc đầu, giải thích ngắn gọn tình hình, sắc mặt ông Nhiễm Trì không được tốt lắm.

Hai nhân dân tệ một cân? Quá thấp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play