Nhiễm Anh lớn lên ở thôn Đại Thạch, cô quen thuộc với từng con đường nơi đây.
"Năm vừa rồi thời tiết ấm áp hơn bình thường, khi anh đến thì băng đã tan hết rồi còn gi?"
Thực ra cũng không thể trách Thương Diễn Chi, những ngày đó là cuối năm, công ty có rất nhiều việc. Khi anh đến được thôn Đại Thạch thì cảnh đẹp đã không còn.
“Được rồi, không phải em trách anh.” Thương Diễn Chi nắm lấy tay cô, ánh mắt anh dừng lại ở gấu váy dài đến mắt cá chân của cô, đưa tay nắm lấy tay cô để cô khỏi ngã trên đường xuống núi: "Lần tới anh chắc chắn sẽ đến sớm hơn."
“Không cần đâu ạ.” Vẻ mặt của Nhiễm Anh rất thoải mái: “Việc kinh doanh quan trọng hơn, cảnh đẹp thì năm nào cũng có thể xem được mà."
Cô và anh còn rất nhiều thời gian bên nhau, không việc gì phải vội.
"Vì vậy, lần sau anh cứ nghỉ ngơi thật tốt trước, không cần vất vả như hôm nay."
Hiển nhiên, lái xe lâu như vậy, dù không mệt mỏi nhưng tinh thần anh vẫn rất căng thẳng, chỉ nhìn thôi cũng nhận ra anh gần như không còn tỉnh táo như thường ngày.
"Tình huống hôm nay đặc biệt, lần sau anh sẽ không như vậy nữa."
Thương Diễn Chi quả thực mệt mỏi vì phải chạy loanh quanh gần như cả ngày, nhưng nhìn thấy một Nhiễm Anh khác lạ như vậy, anh cảm thấy sự vất vả của mình cũng thật đáng giá.
Thời gian hoa đỗ quyên nở kéo dài hơn một tháng, hiện tại là thời điểm hoa bắt đầu nở rộ. Nhiễm Anh dự định sẽ tận dụng cơ hội này để quảng bá các danh lam thắng cảnh khác ở quê hương.
Về đến nhà, cô bảo Thương Diễn Chi sang phòng Nhiẽm Duệ nghỉ ngơi, còn cô về phòng mình bắt đầu chỉnh ảnh.
Ảnh của Tiêu Mỹ Hoa chụp rất đẹp, tuy không nhìn thấy mặt trước nhưng từ bóng lưng có thể nhận ra cô duyên dáng trong bộ Hán phục.
Nhiễm Anh đăng ảnh lên các tài khoản mạng xã hội, ngoài ảnh Hán phục, cô còn đăng tải nhiều hình ảnh về phong cảnh quanh thôn, cũng đăng hướng dẫn chi tiết làm cách nào để đến được nơi này.
Mọi việc diễn ra thuận lợi, làn sóng quảng cáo dần lan rộng.
Làm xong, Nhiễm Anh cảm thấy yên lòng. Thật ra, ngay từ khi bản kế hoạch của cô được trình lên, lãnh đạo huyện đã bắt đầu quảng bá về biển hoa đỗ quyên mỗi mùa hoa nở, vì vậy lượng du khách cũng đã được tích tụ từ vài năm trước.
Huyện Cầm ngày càng phát triển trong những năm qua, Nhiễm Anh tin rằng trong tương lai quê hương cô sẽ ngày càng tốt hơn.
......
"A Anh"
Khi Hạ Thính Vân đến tìm thì Nhiễm Anh đang giúp việc ở vườn dâu của Tiêu Trường Phát. Dâu tây đã chín, các con của Tiêu Trường Phát lại phải quay về trường nội trú nên cô thường ghé qua giúp đỡ khi có thời gian.
“Sao vậy?” Nhiễm Anh bỏ chiếc kéo trong tay xuống, ánh mắt rơi vào Hạ Thính Vân đang sải bước về phía này, vội bước tới ngăn cản cô ấy.
"Chậm một chút, có chuyện gì thì cứ gọi điện hẹn tôi ra ngoài. Chạy nhanh như vậy làm gì, cậu cẩn thận đứa nhỏ trong bụng đó."
Hạ Thính Vân mang thai hơn năm tháng, tuy nhiên, cô ấy dường như không hề lo lắng, luôn hăng hái trong mọi việc.
"Tôi không sao, cũng đã hơn năm tháng rồi, thai nhi rất ổn định."
Hạ Thính Vân xua tay nhưng bước chân cũng dần chậm lại.
Năm đó, Hạ Thính Vân vô tình mất con trong một trận cãi vã ở nhà Nhiễm Anh vì Tiêu Xuân Cảnh. Sau này, đơn giản là cô ấy không muốn có con lập tức, công cuộc xóa đói giảm nghèo quan trọng hơn, cô ấy và chồng bàn nhau chờ thêm một thời gian.
Khi nghe được quyết định của Hạ Thính Vân, cô khá lo lắng cho bạn mình. Đây không phải thành phố lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải, ở một nơi nhỏ bé như thế này, nếu không sinh con, người xung quanh sẽ bàn ra tán vào rất mệt mỏi.
May mắn thay, bố mẹ chồng và chồng của Hạ Thính Vân đều là những người tiến bộ và hiểu được tầm quan trọng của công việc xóa đói giảm nghèo, khi biết Hạ Thính Vân dự định vài năm sau sẽ sinh thêm con, họ hoàn toàn ủng hộ, cũng rất tôn trọng chí hướng của cô ấy.
Những năm gần đây, Nhiễm Anh bận rộn chạy khắp nơi, Hạ Thính Vân cũng không hề nhàn rỗi, cô ấy miệt mài làm việc vì sự phát triển của thôn Đại Thạch, phát triển những kế hoạch trực tiếp giúp đỡ trẻ em trong thôn được đến trường.
Năm nay, toàn huyện Cầm phát triển tốt nhờ ngành du lịch, thôn Đại Thạchđược đánh giá là làng đẹp nhất, môi trường được cải thiện, thu nhập của nông dân tăng lên, công tác xóa đói giảm nghèo toàn huyện đạt kết quả rất khả quan.
Tuy nhiên, đó không phải là lý do chính Hạ Thính Vân đến đây hôm nay.
"Tôi tới đây để báo cho cậu một tin tốt."
"Tin tốt gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT