Một người lên tiếng, những người còn lại liền dựa vào đó mà nói theo.

“Đúng rồi, nếu mở nông trang như Tiêu Khắc Gian hẳn là kiếm được không ít đúng không?”

“Đúng vậy, gia đình Tiêu Khắc Gian kiếm được rất nhiều tiền. Tất nhiên, việc trồng những quả cam rốn này có kiếm được tiền hay không cũng không thành vấn đề với họ.”

"Phải vậy không?"

Nghe những lời của dân làng, Nhiễm Anh biết nếu sự việc ngày hôm nay không được giải quyết thỏa đáng thì cuối cùng sẽ dẫn đến một kết cục không thể kiểm soát được.

Đúng là vườn trái cây có thể kiếm tiền nhưng không phải tháng nào cũng có, quan trọng hơn là nhà Tiêu Trường Phát đã làm rồi, nếu những gia đình khác làm theo thì lượng cung sẽ vượt quá cầu.

“Mọi người xin hãy nghe tôi nói một chút, thời gian đầu khi trồng dâu tây, tôi đã hỏi ý kiến xem bao nhiêu hộ gia đình muốn tham gia, cũng giải thích kỹ càng dâu tây một năm chỉ cho trái một vụ mùa."

Tiêu Xuân Cảnh không thể hiểu được: “Cô nói không thể để tất cả mọi người đổ xô đi trồng một loại cây, vậy tại sao không cho chúng tôi trồng dâu tây, và ngược lại?"

Nhiễm Anh thầm thở dài: “Trước đây tôi đã giải thích rồi. Việc hái dâu có thời hạn và có những hạn chế nhất định. Ở một nơi như nước ta, lợi thế của việc trồng dâu trên diện rộng không đặc biệt rõ ràng, nhưng cam rốn thì có. Hiện nay chính sách của chính phủ rất tốt, cũng đang hỗ trợ mạnh mẽ cho việc trồng nông sản đặc biệt."

“Thính Vân lần trước nói với tôi, năm nay huyện Tân sẽ tổ chức lễ hội khai thác mỏ, vào thời điểm thu hoạch cam, hẳn là rất nhiều hoạt động sẽ diễn ra."

“Muốn phát triển lâu dài, trước tiên chúng ta phải nâng cao lợi thế của mình, phát triển thứ người khác không có, luôn dẫn đầu xu hướng, có như vậy chúng ta mới có thể nắm được lợi thế. Hiện nay, toàn bộ các huyện phía Nam đã bắt đầu tiến hành trồng cam rốn."

“Nói thì hay đấy, nhưng làm sao biết sản lượng cam rốn năm sau nhất định sẽ tăng?”

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần nhìn quận bên cạnh là biết. Tin tôi đi, sản lượng cam rốn chắc chắn sẽ nhiều hơn thế này.”

Nhiễm Anh ngẩng đầu nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt rất chân thành.

"Tin tôi đi, chỉ còn một năm nữa để thấy được thành quả, sự chờ đợi trong ba năm này sẽ không uổng phí đâu. Vả lại, mấy năm nay, lượng khách du lịch đến huyện chúng ta tăng nhanh, mọi người bán sản phẩm lưu niệm chắc cũng kiếm được kha khá đúng không?"

Nói đến đây, Tiêu Xuân Cảnh im lặng. Đúng là trong làng chỉ có gia đình Tiêu Khắc Gian mở nông trang, nhưng những gia đình còn lại không ít thì nhiều cũng kiếm thêm thu nhập từ lượng khách đổ về, đặc biệt là việc bán nông sản từ núi như tim sen trắng và nấm rừng.

Nhưng con người là như vậy, người giỏi thì muốn những thứ tốt hơn, kiếm được ít tiền thì lại muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, nhất là khi nhìn sang những người xung quanh để làm phép so sánh.

“Được rồi.” Vẻ mặt Tiêu Xuân Cảnh dịu đi rất nhiều: “Nếu A Anh đã nói sẽ mất thêm một năm nữa, vậy thì đợi thêm một năm nữa đi.”

Những người khác nhìn nhau, cuối cùng cũng đồng ý.

“Nhưng A Anh, cháu không nghĩ ra được việc gì khác để chúng ta có thể làm để kiếm thêm trong lúc này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play