Nhiễm Anh nhướng mày, nhìn vẻ mặt tươi cười của Thương Diễn Chi, linh cảm rằng đây không phải ý kiến hay: “Anh thật sự chưa từng câu cá sao?”

“Thật.” Thương Diễn Chi xòe tay: “Em nhìn đi, bàn tay anh giống người thường đi câu cá không?"

"Này, nếu anh muốn em giúp việc gì thì cứ nói thẳng cho xong."

Thương Diễn Chi đến đầu tư cho thôn Đại Thạch, đồng thời cũng giúp đỡ cô rất nhiều việc. Nếu anh nhờ, cô chắc chắn sẽ tìm mọi cách giúp.

“Không có việc gì.” Thương Diễn Chi cười vui vẻ: “Tuy rằng chúng ta không ai biết câu cá, nhưng còn tuỳ vào vận may để quyết định thắng thua mà."

Nhiễm Anh nắm chặt cần câu trong tay: “Vậy anh nghĩ mình sẽ là người may mắn à?”

“Trước giờ anh vẫn luôn gặp may.” Thương Diễn Chi nhìn Nhiễm Anh, nụ cười trong mắt càng rõ ràng: “Đương nhiên, em có thể lựa chọn không thi đấu.”

"Sao lại không dám?"

Nhiễm Anh cho rằng vận may của mình không tệ, trước đây cô từng thử câu cá một lần, kết quả không tệ, vì vậy lần này cô tự tin mình có thể câu được nhiều hơn Thương Diễn Chi.

"Vậy đi thôi."

Nhiễm Anh không nghĩ mình sẽ thua, Thương Diễn Chi cũng không vội ra tay mà nhìn chằm chằm cô.

"Không định hỏi trước em sẽ phải làm gì nếu thua à?"

“Không cần.” Nhiễm Anh lắc đầu, vẻ mặt kiên định: “Anh sẽ không đưa ra yêu cầu gì làm em khó xử đúng không?"

Thương Diễn Chi giật mình, chợt mỉm cười nhìn Nhiễm Anh, ánh mắt ngưỡng mộ càng rõ ràng hơn. Cô nói thẳng như vậy, anh làm sao có thể đưa ra yêu cầu gì quá đáng.

“A Anh"

“Câu cá đi.” Nhiễm Anh mím môi: “Không câu cá thì bữa trưa sẽ thành bữa chiềum ất.”

Thương Diễn Chi không phản bác, hai người ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên bờ ao. Vì có bóng cây phía trên che nên nhiệt độ không cao lắm, gió núi thổi qua nên rất mát mẻ.

Thương Diễn Chi thả mồi xuống nước rồi nhìn Nhiễm Anh: “A Anh, em có muốn biết nếu thua thì anh muốn em làm gì không?”

“Em không muốn biết lúc này.” Động tác của Nhiễm Anh có chút chậm rãi, cô cất mồi, ném cần câu ra, đưa mắt nhìn về phía Thương Diễn Chi.

"Chúng ta có nên đặt ra giới hạn thời gian không?"

“Nửa giờ.” Nhiễm Anh nhìn đồng hồ, sau nửa giờ mà không bắt được gì thì tốt nhất là quên chuyện ăn cá đi.

“Được.” Thương Diễn Chi không phản đối: “Ai bắt được cá trước trong vòng nửa giờ sẽ thắng.”

“Nếu cả hai đều thất bại thì sao?”

“Vậy thì chỉ có thể coi là hòa thôi.” Thương Diễn Chi mỉm cười: “Vậy chúng ta hãy cố gắng làm việc đi.”

Nhiễm Anh: "..."

Thời gian trôi qua, vì môi trường ở đây tốt, phong cảnh cũng rất tốt, Nhiễm Anh không hề nóng ruột. Nước rất lặng, lặng đến mức không có cá để cắn câu.

“A Anh, em cũng định cho khách tự do hái khi cam rốn chín à?”

"Không được, cam rốn không thích hợp để khách tự hái."

“Tại sao vậy?” Dù anh cũng nghĩ vậy nhưng anh muốn biết thêm những gì Nhiễm Anh đang tính toán.

“Dâu và nho có thể được trồng khắp cả nước, cũng có rất nhiều địa phương nổi tiếng về hai loại này. Nhưng cam rốn thì khác." Khi nói đến đây, Nhiễm Anh rất nghiêm túc: “Nếu cam rốn của huyện Cầm phát triển tốt thì có thể quảng cáo nó như đặc sản địa phương của nơi này."

“Ý kiến hay đấy.” Thương Diễn Chi gật đầu, không tiếc lời khen: “Nói đến, ở huyện Tín và huyện Phong đã có khu công nghiệp chuyên về cam rốn rồi, huyện Cầm muốn phát triển thì phải nỗ lực hơn nữa."

“Đúng vậy.” Nhiễm Anh tính toán diện tích trồng cam rốn trong làng rồi nói: “Đừng lo lắng. Chúng ta cũng có thể phát triển ngành trồng cam rốn chuyên nghiệp.”

Về vị trí địa lý, huyện Cầm khá giống huyện Tín và huyện Phong, đều có đất đỏ, trồng cam rốn thì chắc sẽ cho sản lượng tương tự.

"Mặc dù thời gian thu hoạch của cam rốn không dài nhưng việc chuẩn bị cần phải lên kế hoạch trước. Anh nghĩ lúc này em nên bắt tay vào việc quảng bá cam rốn ở quê mình rồi."

“Em cũng nghĩ vậy.” Nhiễm Anh gật đầu. Cây cam rốn mất hai ba năm mới trưởng thành hoàn toàn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sang năm mới có thể ra trái, trong thời gian này cô phải suy nghĩ cẩn thận về phương hướng quảng cáo và tiếp cận thị trường.

“Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với anh.” Thương Diễn Chi rất chân thành nói: “Ở tỉnh thành anh có quen vài đại lý và chủ các siêu thị, họ nhất định không từ chối chút việc nhỏ này."

“Được.” Nhiễm Anh cũng không khách sáo. Không nói đến những chuyện khác, việc bán cam rốn sau này sẽ ảnh hưởng đến thu nhập của mọi người trong thôn nên cô phải tận dụng mọi mối quan hệ có được.

“Vậy A Anh, em đã suy nghĩ kỹ việc đã hứa chưa?"

Thương Diễn Chi nhìn mặt nước bắt đầu động, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt rất vui vẻ.

"Anh bắt được cá đi rồi nói tiếp."

Có thể có cá muốn cắn câu, nhưng cuối cùng không mắc câu thì sao.

“A Anh, em xem thường khả năng câu cá của anh như vậy thì để anh chứng minh cho em thấy."

Thương Diễn Chi nói xong, tay cầm cần câu, dùng sức nhấc lên.

Lúc này, ngay cả Nhiễm Anh cũng không quan tâm đ ến chuyện thắng thua, nhưng cô không khỏi nhìn chằm chằm vào cần câu của đối phương. Liệu Thương Diễn Chi có thật sự bắt được cá trước cô không?

Lưỡi câu nhô lên khỏi mặt nước. Nhìn thấy lưỡi câu rỗng, cô chợt cười.

"Màn biễu diễn quá xuất sắc."

Bị Nhiễm Anh chọc ghẹo, Thương Diễn Chi cũng không tức giận, lại đặt mồi rồi bắt đầu lấy lại mặt mũi.

"Thật ra cũng không phải là không may, chỉ là chúng ta tới câu không đúng lúc."

Thấy Nhiễm Anh phớt lờ mình, Thương Diễn Chi nói thêm.

"Thật sự, nhìn xem, bây giờ đã là buổi trưa, cá đều đã về nhà ăn no cho nên mới bắt không được con nào. Nếu anh và em đến sớm hơn, cá nhất định đã cắn câu."

Nhiễm Anh: Còn có việc cá phải cắn câu vào giờ ăn cơm hả?

“A Anh, đừng lo, bây giờ anh sẽ bắt một con cá thật to cho em ăn.”

Nhiễm Anh: quá là hão huyền

Không để ý đến Thương Diễn Chi, cô cúi đầu nhìn chăm chú mặt nước.

Cô không biết con cá có muốn ăn hay không, cô chỉ biết mình đang rất đói và muốn ăn cá, đợi bảy tám phút, cuối cùng trên mặt nước cũng có động tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play