Dân làng nghi ngờ, không muốn vội phát biểu ý kiến, Nhiễm Anh cũng không vội, có những việc không thể quyết định ngay lập tức, việc này cần được suy nghĩ kỹ càng. Nhưng hiện nay chính sách hỗ trợ từ huyện Cầm còn chưa phổ biến, đợi đến khi việc khai thác du lịch được phát tán, thôn Đại Thạch khi đó tham gia thì cũng đã muộn.
Người tiên phong thường phải gánh chịu rủi ro, nhưng họ cũng là người được hưởng lợi ích cao nhất, nếu thành công.
“Các chú không cần phải vội trả lời, cứ cẩn thận suy nghĩ rồi cho tôi biết. Dù sao trang trại như vậy cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Nhưng dù thế nào đi nữa, hai ngày nữa cây con sẽ về tới, tôi mong các chú sẽ giúp một tay, tôi nhất định trả lương sòng phẳng cho mọi người."
Nhiễm Anh cười rạng rỡ, dường như không hề bất mãn trước sự do dự của mọi người, cũng không hề thay đổi ý định của mình chỉ vì họ không muốn đồng ý.
Trong đám đông, Tiêu Cường là người đứng dậy đầu tiên: “Tôi tham gia”.
"Anh Tiêu Cường?"
Nhiễm Anh sững sờ một lúc, lần trước có một nhóm dân làng chen chúc vào nhà yêu cầu cô viết giấy tờ, Tiêu Cường không đến, sau này khi cô đến giao giấy nợ, thái độ của anh ấy vẫn không đổi, kiên quyết cho rằng chuyện nuôi chồn không phải lỗi của cô. Dù là vậy, Nhiễm Anh vẫn để lại giấy nợ cho Tiêu Cường như một lời hứa.
“A Anh, tôi tin cô.”
Tiêu Cường vốn không muốn nhận giấy nợ của Nhiễm Anh nhưng cô nhất quyết đưa, giờ anh thấy việc dùng số tiền đó để tham gia dự án mà Nhiễm Anh đề cập là đúng đắn.
"Dù sao A Anh cũng đã mang lại cuộc sống tốt đẹp cho gia đình tôi trong sáu tháng qua. Chúng tôi tin tưởng cô ấy." Tiêu Cường nhìn Nhiễm Anh, giọng rất khẳng định: "Dù A Anh muốn làm gì, tôi cũng tin cô ấy có thể làm được."
"Anh Tiêu Cường" Nhiễm Anh cảm kích, nhưng cũng thấy áp lực: "Cảm ơn anh đã ủng hộ, nhưng anh không cần trả lời ngay, cứ suy nghĩ kỹ rồi báo lại cho tôi sau."
Tiêu Cường xua tay. Anh thực sự tin tưởng Nhiễm Anh, huống chi hoàn cảnh hiện tại của gia đình bọn họ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể tệ hơn được, nếu cố gắng, có thể họ sẽ tìm được một con đường khác, cả nhà sẽ có cuộc sống tốt hơn.
“Cho nên A Anh, chúng tôi tin cô.”
Tiêu Cường đã bày tỏ quan điểm của mình, những người khác cũng làm theo, tuy nhiên, Nhiễm Anh sợ họ đưa ra quyết định này một cách bốc đồng nên thuyết phục mọi người tiếp tục cân nhắc, đợi sau khi trồng xong đợt cây giống này thì báo cho cô biết quyết định cuối cùng.
Nói đến trồng cam rốn, suy nghĩ của mọi người lại sôi nổi hơn hẳn. Mở nông trang thì có vẻ xa vời, nhưng trồng cây cam thì gần gũi với bọn họ hơn hẳn.
“A Anh. Chúng ta có thể trồng cam rốn thật sao?"
Tiêu Xuân Cảnh không xác định lắm, kỳ thật anh ta cũng thấy dao động khi thấy Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên đều nói muốn trồng cam rốn, không những muốn trồng mà còn ra văn phòng thôn mướn đất sau núi.
Con người là như vậy, luôn có tâm lý bầy đàn, hơn nữa so với nuôi chồn, đầu tư trồng cam rốn quy mô nhỏ hơn rất nhiều, xem ra cũng đơn giản hơn.
“Đương nhiên.” Nhiễm Anh cười: “Tôi không phải là người có bằng sáng chế độc quyền, mọi người đều có thể tiếp cận ngành này."
“Vậy bây giờ muốn trồng thì phải làm thế nào? Cũng phải mướn đất sau núi à?”
"Đúng vậy."
Nhiễm Anh gật đầu, nói lại những lời cô đã nói với Tiêu Khắc Gian trước đó.
“Đừng lo lắng, tháng ba là thời điểm thích hợp để bắt đầu trồng cam rốn, mọi người cứ đợi hai ngày nữa cây giống về, xem có muốn làm hay không, rồi mới quyết định."
Tiêu Trường Phát muốn lập tức quyết định thì bị vợ kéo tay, cười ngượng nghịu, hai người rời đi trước.
Những người dân làng còn lại lần lượt rời đi, ông Nhiễm Trì vốn im lặng đến bây giờ cuối cùng cũng không thể chịu được nữa.
“A Anh, con quá nóng vội rồi. Lúc đầu thì muốn trồng cam, sau đó lại bàn chuyện mở trang trại nông thôn. Sao không làm từng việc, chậm mà chắc hơn..."
"Bố đừng lo lắng. Đúng là con không thể giàu trong chớp mắt, nhưng chúng ta có rất nhiều người cùng làm một kế hoạch."
"Chuyện này..."
“Bố tin con đi. Người tham gia mở nông trang sẽ không nhiều, nhưng việc trồng cam rốn thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia.”
Mục đích ban đầu của Nhiễm Anh không phải là mở trang trại du lịch mà là để dân làng trồng cam rốn.
“Vậy tại sao con lại nhắc tới chuyện nông trang?”
Nhiễm Anh mỉm cười, tất nhiên là cô có ý đồ riêng: “Bố nghĩ xem, trồng cây rồi tìm chỗ bán dễ hơn, hay là trồng cây xong có người đến tận nơi tham quan và mua dễ hơn?"
"Tất nhiên là có người đến mua tận nơi thì tốt hơn."
Ông Nhiễm Trì vô thức đáp, đây là nơi hẻo lánh, nếu có người tìm đến tận nơi thu mua thì quá tốt.
"Chính là vậy"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT