Trang trại chăn nuôi được xây dựng từ lâu, sau chuyến thăm Ngô Chí Viễn, nhưng quy mô thật sự không quá lớn.

Tấm biển trước cửa do Nhiễm Anh khi lên thị trấn đã nhờ người làm, trên đó có ghi 6 chữ “Trang trại chăn nuôi Hy Vọng”.

“A Anh, cháu làm được rồi.” Nhìn đàn chồn con lần lượt vào chuồng, Tiêu Minh Thụy giơ ngón tay cái lên với Nhiễm Anh: “Tương lai rất đáng mong đợi.”

"Đúng thế, A Anh, cháu thật lợi hại."

Nhiễm Anh không nghĩ mình giỏi, nếu bố cô không mở đường trước, cô sẽ không nghĩ đến việc tiếp tục dự án này, hơn nữa, mọi chuyện có thể suôn sẻ như vậy là nhờ sự nỗ lực của mọi người.

Cô chỉ mỉm cười trước lời khen của Tiêu Minh Thụy, đối với cô việc mở trang trại chăn nuôi chỉ là bước đầu tiên.

Ông Nhiễm Trì nhìn đàn chồn giống lần lượt bước vào chuồng chăn nuôi, cười tươi đến nỗi nếp nhăn kín mặt: “A Anh, hôm nay là một ngày vui, chúng ta đốt pháo ăn mừng nhé?”

“Đúng thế, pháo cũng đã mua rồi.”

Tiêu Khắc Gian lấy pháo đã chuẩn bị sẵn ra đốt.

"Không, không, không." Nhiễm Anh vội ngăn lại: "Chồn sợ ồn ào, thích yên tĩnh. Chú đốt pháo như thế này chúng sẽ hoảng sợ."

Tay cầm pháo của Tiêu Khắc Gian khựng lại: “Vậy chúng ta không thể ăn mừng sao?”

"Không cần." Hiện tại cũng không phải là lúc ăn mừng, Nhiễm Anh càng quan tâm đ ến một chuyện khác: "Sắp sang tháng 9 rồi, dưới đây là một số kiến thức cơ bản về chăn nuôi chồn cháu đã in ra, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi cháu."

"A Anh." Tiêu Khắc Gian nhìn vào danh sách: "Chúng ta có nhiều nhân công lắm, cháu cứ phân công cho từng người đi."

“Tạm thời không có nhiều việc phải làm.” Nhiễm Anh lắc đầu, trên mặt mỉm cười: “Thu hoạch mùa thu sắp đến rồi, mọi người về lo việc đồng áng đi ạ. Việc trang trại cháu sẽ tự mình thu xếp, nếu cần thì sẽ nhờ mọi người đến giúp."

"Như vậy cũng phiền cháu quá rồi?"

"Không có gì phải ngại cả, hiện mọi người cũng chưa quen việc này. Hơn nữa, trang trại không lớn, tập trung nhiều nhân lực quả thật lãng phí. Đừng lo lắng, khi cần cháu sẽ nhất định đến làm phiền mọi người."

"Đuợc rồi, cháu cần gì thì cứ nói cho chúng tôi biết."

“Có mười một gia đình đóng góp tiền bạc và công sức trong này, nhưng chúng ta không cần nhiều người như vậy. Cháu nghĩ rồi, nhiều nhất là cần thêm hai người phụ việc ở đây thôi."

Đúng là giai đoạn đầu trang trại không cần nhiều người như vậy, nhưng có một số việc Nhiễm Anh cũng cần được giúp đỡ.

Tiêu Cường, cha của Quả Nhi, bị gãy chân, không làm được việc nặng nhọc, vì vậy có thể vào trang trại trộn thức ăn cho chồn hoặc những việc lặt vặt khác.

“Một người là anh Tiêu Cường, còn có dì Chu.”

Dì Chu là người nhà Tiêu Xuân Cảnh, mẹ của Tiêu Quyên, trước đây cô đã ngăn cản Tiêu Quyên kết hôn với ông già Trịnh Hải. Sau đó Hạ Thính Vân đã xin được học bổng cho Tiêu Quyên.

Hiện tại Tiêu Quyên và Tiêu Quả đã nhận được học bổng và đi học trở lại.

Tuy không yêu cầu học phí nhưng vẫn cần chi phí sinh hoạt hàng ngày nên để dì Chu giúp việc ở trang trại coi như giúp gia đình kiếm thêm thu nhập.

Trong thôn quả thực còn có những hộ khác đang cần giúp đỡ, nhưng điều kiện của hai hộ này chắc chắn khó khăn hơn, cô muốn giúp đỡ họ bằng cách này, nhưng vì trang trại là tài sản chung nên cô cần sự đồng ý của mọi người.

Tiêu Khắc Gian và những người khác nghe được lời đề nghị của Nhiễm Anh thì ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ rằng cô lại sắp xếp như vậy.

“Tôi không phản đối.” Tiêu Khắc Gian giơ ngón cái về phía Nhiễm Anh: “A Anh, tôi tin ở cháu.”

Có thể mọi việc khó khăn khi khởi nghiệp, nhưng những lợi ích kéo theo sau này sẽ rất lớn.

Trước đây, mọi người không đồng ý góp vốn, nhưng lúc này Nhiễm Anh đã chứng tỏ con đường họ đi là đúng đắn.

“Tôi cũng không phản đối.”

Gia đình Tiêu Xuân Cảnh quả thực khó khăn hơn những người khác, còn Tiêu Cường là người khuyết tật, không ai nỡ so đo.

Số lượng nhân lực cần thiết cho giai đoạn đầu của trang trại chăn nuôi đã được quyết định, Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự sợ họ sẽ phản đối.

Chị Chu chỉ theo Tiêu Xuân Cảnh đến đây nhìn trang trại một chút, lúc này lại vô cùng ngạc nhiên nhìn Nhiễm Anh.

"Cháu gái, cháu quả thật..."

Trước đó, bà đã vứt mặt mũi cãi cọ cùng Nhiễm Anh, sau đó lại cực lực phản đối chuyện góp vốn.

Đối với bà, không có gì chân thật bằng cầm tiền trong tay, chính vì lý do này mà bà thậm chí còn lén lút đến gặp Nhiễm Anh và yêu cầu cô trả lại tiền, không đòi được tiền nên bà rất bất mãn. Không ngờ rằng cô còn sắp xếp công việc cho bà.

"Dì Chu, như tôi đã nói, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Dì phải cố gắng để Quyên Tử còn có thể học đại học."

"Được, tôi nhất định sẽ cố gắng." Dì Chu liều mạng gật đầu, nhanh chóng cúi đầu che giấu sự hưng phấn trong mắt.

Ông Nhiễm Trì đứng đằng sau Nhiễm Anh, ông nhận ra con gái mình đã thực sự trưởng thành và ngày càng chu đáo, chín chắn hơn trong mọi việc.

Sự phân công lao động ở trang trại chăn nuôi đã được quyết định, thời gian sau đó, Nhiễm Anh vô cùng bận rộn, cô chưa từng tiếp xúc với việc chăn nuôi, đặc biệt là chăn nuôi chồn, vì vậy trong quá trình làm việc cô đã gặp phải rất nhiều vấn đề.

Cô thường gọi cho anh em nhà họ Ôn để xin ý kiến, tuy vậy có rất nhiều việc cô phải tự mình giải quyết.

Nửa tháng sau khi lập trang trại chăn nuôi, Nhiễm Anh quyết định đến thăm giáo sư Trần lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play