Chỉ cần nhìn cách Thương Diễn Chi đối xử với Nhiễm Anh và người trong gia đình, bà Hứa Nhược Lan biết anh là người tốt, lại thật lòng với con gái mình. Nhưng chân thành vẫn chưa đủ, con bà là phụ nữ, không thể cứ kéo dài mãi được, cần nhanh chóng quyết định việc cưới xin.

“Mẹ, còn chưa nói với bố mẹ, nhưng anh ấy đã cầu hôn con rồi." Cô quay vào phòng lấy chiếc nhẫn kim cương cho mẹ xem.

Bà Hứa Nhược Lan nhìn chiếc nhẫn, trợn tròn mắt.

"Cái này..."

“Thương Diễn Chi muốn cưới con, cũng đã về báo cho bố mẹ biết rồi. Mấy ngày nữa bố mẹ anh ấy sẽ đến nhà mình gặp mặt, bàn chuyện kết hôn."

"Con nhóc này, sao không nói sớm với bố mẹ? Chuyện lớn như vậy, ít nhất cũng nên nói trước để mọi người chuẩn bị."

“Chuẩn bị gì ạ? Điều kiện gia đình chúng ta như thế, bố mẹ anh ấy tận mắt thấy thì sẽ quyết định, chúng ta không cần phải che giấu."

"Sao nói như vậy được, ít nhất chúng ta cũng phải dọn dẹp nhà cửa gọn gàng. Hay con nói Tiểu Thương chờ vài tháng, khi nhà mới bên kia hoàn thành..."

“Mẹ.” Nhiễm Anh nhướng mày: “Thật sự không cần thiết đâu.”

“Tôi đồng ý, làm vậy không cần thiết.” Ông Nhiiễm Trì từ bên ngoài đi vào, hiển nhiên nghe thấy câu chuyện của hai mẹ con, ông đứng cạnh con gái: “Tiểu Thương đến đây rất nhiều lần, nó biết rõ gia cảnh chúng ta thế nào, cần gì phải che giấu, cứ bày ra hiện thực cho gia đình cậu ấy thấy thôi."

“Đúng vậy ạ.” Nhiễm Anh gật đầu.

Ông nhìn bà Hứa Nhược Lan nói thêm: “Không chỉ A Anh, mà tương lai Nhiễm Duệ cũng sẽ kết hôn. Chúng ta hoan nghênh nó đưa bạn gái về, nhưng cũng không giấu diếm hoàn cảnh gia đình, những việc đó rất vô nghĩa."

“Chúng ta là người nông thôn, có như thế nào thì tiếp đón họ như thế đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play