Quên Chồng Đi, Tôi Phải Tập Trung Kiếm Tiền

Chương 6:​


2 tháng


'Có phải những vị này háo hức khi được gặp công chúa quá không?'

"Chủ quân của chúng ta mới là người kết hôn với công chúa, không phải những bọn họ."

Các chiến binh cau mày khi nhìn thấy những người đang tụ tập trong cung điện của Tarkan. Đây là anh chị em của chủ nhân nên họ thậm chí không thể có bất cứ phản anh gì về điều đó.

Người sắp lấy vợ thậm chí không thể gặp cô dâu của mình vì ma vật nhưng các thành viên khác trong hoàng gia lại rảnh rỗi đến mức có thể đến ngắm cảnh.

"Ít nhất bệ hạ đã không đến."

May mắn thay, nhà vua không ở đây để chứng kiến bộ dạng bẩn thỉu của công chúa. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Durante đang mong chờ điều sắp xảy ra.

Rõ ràng là các thành viên hoàng gia khác đều có chủ ý khi đến đây.

"Họ muốn theo dõi cô dâu của chủ quân và tìm cách hạ bệ cô ấy bằng cách nào đó."

Họ là những người sẽ làm bất cứ điều gì để bắt lỗi cô, ngay cả khi cô không có lỗi gì. Tuy nhiên, công chúa có một khuyết điểm rất rõ ràng.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của hoàng gia cứng đờ trước vẻ ngoài sang trọng của xe ngựa, Durante không khỏi thở dài.

Họ sẽ nghĩ người ngồi bên trong là một cô dâu phù hợp với cỗ xe đó.

Anh cầu nguyện cho cửa xe bị kẹt, bị hỏng đột ngột hoặc là bị sét đánh.

Thật không may, cánh cửa đã mở ra mà không có vấn đề gì và..

"Ôi trời ơi!"

"Cái, cái quái gì vậy.."

Công chúa với bộ trang phục trông giống như một tấm thảm rơm so với cỗ xe, xuất hiện từ phía cửa.

Bởi vì sự xuất hiện của cô quá bất ngờ nên mọi người thậm chí không thể nghĩ đến việc chế nhạo cô ngay lập tức, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong giây lát.

"Phụt!"

Chẳng bao lâu sau, những tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên khắp nơi.

"Quả nhiên là dáng vẻ của dòng máu hèn hạ."

"Có nên nói là đúng tiêu chuẩn không nhỉ."

"Ta đã mong đợi điều gì đó vì cô ấy là công chúa của Silvanus, nhưng cô ấy trông còn tệ hơn cả một người ăn xin dưới cầu Panyu."

Ha-ha. Những lời chế nhạo và chế nhạo phun ra từ miệng họ như thể họ muốn cô nghe thấy.

Lần lượt, vô số ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Vô số con mắt trở thành những ngọn giáo và mũi tên sắc nhọn, đâm vào Aristine.

Cảnh chờ đợi cô dâu mới rời bỏ quê hương đến một đất nước xa xôi là bị vô số kẻ thù đến ngột ngạt. Ngay cả những người đến từ đế quốc cùng cô, những người lẽ ra phải bảo vệ cô dâu bị áp bức cũng cười nhạo và phớt lờ cô.

Thậm chí, niềm vui tràn ngập trong mắt họ nhiều hơn bất kỳ ai khác.

"Làm gì có chuyện hoan nghênh bộ dạng đó chứ."

"Cứ tưởng đến Irugo thì sẽ có gì khác nên trong suốt thời gian cô ta cư xử một cách kì lạ."

"Bây giờ chắc sẽ nhận ra vị trí của mình và ngoan ngoãn hơn thôi."

Ngoại trừ các chiến binh của Tarkan và Durante, mọi người ở đây đều giễu cợt Aristine và chế nhạo cô.

Nhưng vào thời điểm đó.

Một thứ gì đó mịn màng và mềm mại bao phủ Aristine với những tiếng sột soạt.

"Hả?"

Trước khi Aristine kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, cơ thể cô đã bị hất tung lên không trung. Trong chớp mắt, đôi chân của cô bay lên khỏi mặt đất và thay vào đó là đôi bàn tay rắn chắc hơn cả mặt đất đỡ lưng và đùi cô.

"Công chúa."

Một giọng nói trầm như tiếng gầm gừ của dã thú vang lên bên tai Aristine

Run rẩy. Nó làm cô nổi da gà.

Chỉ khi đó Aristine mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình. Ai đó đã đắp cho cô một tấm vải lụa rồi bế cô vào lòng.

"Hmm?"

Dù đã đoán ra nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy mình không hiểu?

Aristine vặn vẹo cơ thể trong bối rối. Tuy nhiên, người đàn ông đang ôm cô thậm chí còn không nhúc nhích.

Anh đưa tay lên cao hơn một chút, để Aristine dựa vào ngực anh. Ngực anh rộng đến nỗi Aristine gần như bị vùi trong lồng ngực ấm áp và rắn chắc của anh.

"Gì, gì vậy! Sao ngươi dám chạm vào thứ đó một cách tùy thích chứ!"

Một hiệp sĩ Silvanus hét lên với người đàn ông. Tất nhiên, anh ta không hét vì người đàn ông đó đã chạm vào Aristine.

"Ngươi có biết đó là loại lụa gì không? Nó quý đến mức không thể đổi lấy một rương vàng! Nó được làm đặc biệt cho Irugo.. Vua.."

Giọng của hiệp sĩ dần dần tắt đi. Miệng anh ta mím chặt và đôi mắt trở nên run rẩy như một con thuyền trong cơn bão. Nhìn thấy hiệp sĩ có vẻ như hoàn toàn bị choáng ngợp, Aristine khá bối rối.

"Người này hình như chưa làm cái gì mà nhỉ?"

Aristine ngẩng đầu lên nhìn và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của người đang ôm trọn cô trong lòng.

"Đôi mắt người đàn ông này lấp lánh như mặt trời."

Rất đẹp.

Màu sắc vàng rực đẹp đến mức khiến cô không khỏi có ý nghĩ như vậy.

"Vậy còn nó thì sao?"

Không rời mắt khỏi Aristine, đôi môi của người đàn ông chuyển động nhịp nhàng. Giọng anh trầm nhưng đáng sợ một cách kỳ lạ, giống như tiếng gầm gừ nhẹ nhàng của một con thú.

"Những thứ quý giá nhất đương nhiên phải được trao cho cô dâu của ta."

Cô dâu?

Đến lúc đó Aristine mới nhận ra.

Khi nhìn sang một bên, cô thấy Durante và các chiến binh khác đang quỳ trước người đàn ông và cô. Cảnh tượng tất cả các chiến binh dũng mãnh cùng nhau tỏ lòng kính trọng thật ngoạn mục.

Sau đó, cô nhìn các hiệp sĩ Silvanus. Họ không vui nhưng có vẻ như họ thậm chí không dám đến gần hay nói bất cứ điều gì.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những kẻ kiêu ngạo này trông như thế này, trước một người một người Irugo mà họ luôn coi thường.

Nó cho thấy áp lực đến từ người đàn ông đang bế cô ấy thật quá lớn.

"Vậy người đàn ông này chắc chắn là!"

Ánh mắt người đàn ông lại chạm vào mắt Aristine. Không giống như lần trước khi cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, lần này cô hiểu rõ anh là ai.

"Người sẽ là chồng tôi."

* * *

Đôi mắt của Tarkan lướt qua các anh chị em của anh đang tụ tập để coi cô dâu của anh như một cảnh tượng. Các thành viên hoàng gia giật mình quay mặt đi để tránh ánh mắt như săn mồi ấy.

Biết rằng việc đối phó với họ là không đáng, Tarkan quay đi và sải những bước dài vào cung điện của mình.

Các cung nữ quỳ xuống chào đón chủ nhân trở về.

"Đừng hiểu lầm."

Tarkan nói ra sau khi nhẹ nhàng đặt Aristine xuống chiếc ghế sofa lớn.

"Hiểu lầm cái gì?"

Khi Aristine hỏi ngược lại, các cung nữ giật mình như thể mất trí.

Đây là lần đầu tiên họ thấy ai đó nói chuyện với chủ nhân của mình một cách thoải mái như vậy. Bình thường, ngay cả khi mọi người cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, trong thân tâm họ vẫn bị đe dọa nhưng cô công chúa trông có vẻ không hề bận tâm chút nào.

"Không phải vì thích cô nên ta mới làm thế."

"Đương nhiên rồi"

Aristine đồng ý với lời của Tarkan. Ý nghĩ đó thậm chí chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cô. Ngay cả khi không nhìn vào gương, cô vẫn biết chính xác mình trông như thế nào.

Aristine giơ tay lên và ngửi. Nó có mùi như mồ hôi thay vì nước hoa.

"Nếu là thích mình nên mới làm thế thì không phải là có chút nguy hiểm rồi sao?"

Nếu mẫu người của anh ta là người dính đầy bùn đất thì gọi anh ta là kẻ biến thái sẽ không đủ.

"À, có phải anh ấy đang bảo mình đừng nhầm với một kẻ biến thái phải không?"

Đôi khi, sự phủ định chính là ngầm khẳng định

"Vậy anh ấy là.."

"Một kẻ biến thái?"

"Cái gì?"

Tarkan hoàn toàn không biết người phụ nữ này đang nói về điều gì. Về một kẻ biến thái trong không khí

Đối với người đã nói như vậy, sắc mặt người phụ nữ vẫn rất bình tĩnh. Hầu như không có sự thay đổi nào trong biểu hiện của cô ấy.

"Quên đi, không cần quan tâm."

"Hãy tắm cho cô ấy."

Tarkan tặc lưỡi và ra lệnh cho người hầu của mình. Hiện tại, anh phải làm gì đó với vẻ ngoài bụi bặm này của cô.

"Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn chưa kết hôn."

Nhưng cô ta đột nhiên nói như vậy.

Một lần nữa, anh tự hỏi cô đang nói về cái quái gì nhưng sau một hồi bối rối, anh đã hiểu sơ bộ về ý cô.

Phụ nữ luôn mong muốn những điều như vậy từ anh ấy.

Tarkan nở một nụ cười méo mó.

"Tôi sẽ không ăn thịt cậu cho đến khi cô tắm rửa sạch sẽ nên đừng lo lắng. Ý tôi là ai sẽ chạm vào một cô gái bẩn thỉu như cô".

Những lời đó vừa ra khỏi miệng, anh liền nhận ra mình đã phạm sai lầm. Lẽ ra anh không nên nói điều đó với một người lớn lên trong cung điện tráng lệ. Hơn nữa, khi anh nói bẩn thỉu, anh có ý nói theo nghĩa đen, nhưng cô có thể hiểu sai.

Tarkan lén nhìn Aristine để xem phản ứng của cô. Nhưng chẳng mấy chốc anh đã cảm thấy khó chịu.

"Đó không phải việc của tôi."

Tại sao việc người phụ nữ này nghĩ gì lại quan trọng? Cô ấy chỉ là người mà anh sắp kết hôn theo lệnh của nhà vua. Cô không quan trọng với anh.

"Ăn tôi?"

Nhưng khi lời nhận xét đó thoát ra khỏi miệng người phụ nữ, Tarkan không khỏi cảm thấy khó chịu.

Mặc dù anh ấy là người nói điều đó đầu tiên nhưng nó lại có cảm giác khác biệt khi nó được phát ra từ miệng của người sắp trở thành vợ anh ấy.

"Anh.."

Aristine dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói:

"Vậy ra anh là một kẻ biến thái."

Giọng điệu đó giống như cô ấy đang tuyên bố vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play