Mái tóc đỏ dưới ánh mặt trời giống như được mạ vàng, thêm vài phần rực rỡ như tính cách hoang dã và bất cần của gã.

Đế tôn Phẫn nộ cuồng chiến đấu trong tương lai, Lăng Huyền.

Sở Mộ Vân thầm thêm một câu: Đây là tiểu lang khuyển chính hiệu.

Trong bảy người, tuổi tác Lăng Huyền ở góc độ nào đó có thể là nhỏ nhất.

Tuổi của bọn họ không thể đo lường bằng thời gian nhưng Phẫn nộ đã ngủ rất lâu kể từ khi sinh ra, mãi đến khi trận chiến phá không gã mới tỉnh lại.

Vì vậy Lăng Huyền lúc này chưa đến một ngàn tuổi, trông còn rất non trẻ.

Cũng vì quá non trẻ nên đi đến đâu cũng gặp đối thủ, đi đến đâu đánh nhau ở đó nên cái tên Tử thần đã trở thành danh bất hư truyền.

Sở Mộ Vân cũng không muốn gặp lại gã lắm, do hắn đã gặp Lăng Huyền 3000 năm sau, biết rõ tên này không có dây thần kinh yêu đương.

Cũng chính vì vậy bây giờ hắn không có khả năng công lược thành công Lăng Huyền...!cho nên không muốn lãng phí thời gian.

Tuy nhiên...tiểu lang khuyển không phải là thứ bạn muốn vứt là vứt.

Vừa mới nghe xong chuyện phiếm của Lăng Vân Tông, một người trong số đó đã tìm đến cửa.

Con hẻm dài nồng nặc mùi máu tươi, không khí giữa ba người giằng co, không ai nói gì.

Sở Mộ Vân ở cạnh Dạ Kiếm Hàn bày ra tư thế hộ chủ.

Dạ Kiếm Hàn không nhúc nhích, khuôn mặt anh tuấn khuất trong bóng tối, đen trắng khó phân biệt.

Lăng Huyền cũng bất động, dường như đang nhìn gì đó.

Nhìn xem Lăng Mộc có thật sự chết hay không?

Sở Mộ Vân không tin lời những người ở tửu lâu nhưng hắn biết Lăng Huyền nhất định thấy hứng thú với Lăng Mộc.

Dù sao cũng là cường giả, ngày nào gã nhìn như vậy đơn giản là muốn làm...ừm...chém chết hắn.

Lúc Sở Mộ Vân cho rằng Lăng Huyền muốn ôn lại chuyện cũ.

Tiểu tử này đột nhiên ra tay.

Không khí xung quanh nhanh chóng nóng lên, sức mạnh khổng lồ quay cuồng, mái tóc màu máu của gã bay lên, sau lưng bốc lên sương đen nồng đậm như địa ngục Atula.

Gã giơ tay lên, sương đen nhanh chóng ngưng tụ thành hình, từng tiếng rồng gầm vang trời.

Sương đen hóa rồng ầm ầm bay ra, hẻm nhỏ chấn động dữ dội.

Thật sự không nương tay chút nào.

Sở Mộ Vân phản ứng rất nhanh, phi thân đến trước Dạ Kiếm Hàn, cố gắng chống đỡ đòn kinh thiên động địa tại nơi không có chỗ trốn này.

Nhưng mà…

Dạ Kiếm Hàn còn nhanh hơn hắn một bước.

Y túm cánh tay Sở Mộ Vân kéo ra sau, giơ tay trái lên, sức mạnh kinh người nhanh chóng tràn ra…

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, rõ ràng chỉ là sức mạnh va vào nhau nhưng lại giống như hai con tàu khổng lồ với tốc độ cao nhất đâm nhau.

Lực va chạm khiến biển cả cuộn sóng dữ dội, trong nhất thời như thể thiên tai giáng thế!

Cao thủ quyết đấu, trong nháy mắt đã qua trăm chiêu.

Sở Mộ Vân hoàn toàn không có cơ hội tiến lên một bước.

Không phải do tu vi hắn không đủ mà thực tế tu vi của Lăng Mộc không thể so với hai người kia.

Tuy hắn có thể giúp đỡ rất lớn nhưng Dạ Kiếm Hàn lại không cho phép.

Dưới tình huống chủ nhân không gặp nguy hiểm về tính mạng thì tuân lệnh là tuyệt đối.

Một đấu một, Dạ Kiếm Hàn là thiên hạ vô song.

Hiện tại Lăng Huyền không phải là đế tôn Phẫn nộ của 3000 năm sau, cho nên gã không ý thức được điều này.

Mãi đến khi...!Dạ Kiếm Hàn bắt đầu cắn nuốt…

Mặc dù Lăng Huyền đã kịp rút ra nhưng vẫn bị mất một nửa sức mạnh.

Dạ Kiếm Hàn rất thưởng thức: "Ngươi là người đầu tiên." Cũng là người duy nhất bị nuốt một nửa sức mạnh vẫn rút ra được.

Lăng Huyền nheo mắt.

Dạ Kiếm Hàn nhướng mày: “Còn tiếp tục không?”

Lăng Huyền cười nhạo một tiếng: “Tiếp tục cái rắm!”

Dạ Kiếm Hàn cười lạnh: “Vậy ngươi không thể mang hắn đi.”

Y đang nói đến Sở Mộ Vân ở phía sau.

Sau khi Lăng Huyền đi vào hẻm nhỏ, dung mạo cũng lộ ra.

Không khác gì so với lúc Sở Mộ Vân gặp gã, vẫn soái như vậy, đôi môi cong lên mang vẻ tà khí, không nói lời nào nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy gã đang khiêu khích.

Lăng Huyền nhìn Sở Mộ Vân không chớp mắt.

Một lúc lâu sau gã mỉm cười: “Sư huynh, ngươi không chết.”

Sở Mộ Vân không muốn ôn việc nhà với gã.

Dạ Kiếm Hàn tiếp lời: “Ai nói hắn là Lăng Mộc?”

Lăng Huyền không nhìn y.

Dạ Kiếm Hàn vươn tay kéo Sở Mộ Vân tới, ấn vai hắn, tuyên thệ chủ quyền: “Hắn họ Vân...”

Sở Mộ Vân giật giật khóe miệng.

“Tên hắn là A Đóa.”

Hay lắm, hai kẻ đặt tên phế kết giao với nhau.

Sở Mộ Vân: Tổn thương nhân đôi, tâm trạng không tốt, muốn chết…

Cái tên khiến người ta phỉ nhổ như vậy nhưng Lăng Huyền vẫn rất thưởng thức, một lúc lâu sau gã nói: “Đóa Đóa dễ nghe hơn A Đóa.”

Fuck...Sở tổng said: Hai người kết hôn đi, tôi out đây!

Hai 1 không thể kết hôn (Sở Mộ Vân: Ha ha) Hơn nữa sự chú ý của cả hai đều đặt trên một người.

Lăng Huyền không đến gần, dường như có bản năng giữa dã thú nên gã biết rõ phạm vi an toàn là ở đâu, kịp thời dừng bước lại.

Gã từ xa nhìn Sở Mộ Vân, đôi mắt lóe lên, giọng nói cất lên không có chút ấn tượng: “Sư huynh, hôm khác ta lại tới gặp ngươi.”

Nói xong, thân hình gã nhoáng lên, nháy mắt liền biến mất.

Đến nhanh mà đi cũng nhanh, tạm thời chưa đề cập có phải thần chết hay không nhưng tên tuổi của kẻ tâm thần này không mất đi đâu được.

Sở Mộ Vân bị "A Đóa" và "Đóa Đóa" tra tấn đến mệt mỏi nên không có tinh thần.

Dạ Kiếm Hàn bất mãn: “Ngươi đúng là biết hái hoa ngắt cỏ.”

Sở Mộ Vân: “...”

Linh nhỏ giọng chửi thầm: Đúng là thiếu hiểu biết, lúc kí chủ hái hoa ngắt cỏ thật chắc chắn sẽ hù chết ngươi!

Chuyện Lăng Huyền xuất hiện chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ nhưng lại gióng lên hồi chuông cảnh báo với Dạ Kiếm Hàn.

Tuy nhiên bị dạy dỗ cũng chẳng sao, chỉ cần giết chết chủ nhân của hắn thì hắn sẽ vô chủ.

Lại qua hai ba ngày, Sở Mộ Vân vẫn cố tình trốn tránh tiểu lang khuyển.

Dù sao cũng không công lược được, tiếp xúc chỉ phí thời gian.

Nhưng khi nhìn tiểu tử này không ngừng tìm đường chết, hắn hơi lo lắng Dạ Kiếm Hàn sau khi phát hiện sẽ không nhịn được ăn gã…

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Mộ Vân đành tránh Dạ Kiếm Hàn đi gặp gã.

Kết quả vừa chạm mặt, Lăng Huyền không nói hai lời liền rút đao ra.

Sở Mộ Vân cạn lời.

Để tránh việc cơ thể bất tử bị bại lộ, hắn đành phải nghênh chiến.

Không sai, nếu hắn không tiếp chiêu sẽ bị Lăng Huyền giết chết.

Đối mặt với tiểu lang khuyển bằng xương bằng thịt, trở mặt chính là không phải người như vậy.

Hai người đánh mấy chiêu, Lăng Huyền đột nhiên thu tay lại.

Gã rất ghét bỏ: “Có chuyện gì với tu vi ngươi? Sao lại yếu thành vậy?”

Sở Mộ Vân: “...”

Lăng Huyền thấy hắn không nói gì, nhướng mày nói: “Bị Dạ Kiếm Hàn ăn rồi?”

Sở Mộ Vân tiếp duy trì yên lặng.

Lăng Huyền cảm thấy mình nói đúng nên không rối rắm lắm, gã lại hỏi: “Nếu ngươi đã không chết, sao có thể rời khỏi Lăng Túc Vân?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play