Nghe đồn Dạ Kiếm Hàn ăn linh hồn, nuốt tu vi nên tuổi thọ dài lâu, mạnh ngang với trời đất. Mà sở dĩ y có năng lực như vậy là do dòng máu độc đáo, một giọt có thể khiến công lực tiến bộ gấp mấy lần, tuổi thọ kéo dài thêm mấy năm, một lần và mãi mãi!
Bởi vì lời đồn này và hành động tàn nhẫn, đẫm máu mất nhân tính của Dạ Kiếm Hàn khiến mọi người như "tre già măng mọc" đến bao vây, muốn giết chết y.
Đống xương cốt trắng kia không phải do Dạ Kiếm Hàn xếp thành mà do những người này tự mình dâng mạng lên.
Máu của Dạ Kiếm Hàn thật sự có tác dụng kì diệu, nhưng không kì diệu như đám người kia truyền tai nhau. Tuy nhiên y cũng không giải thích, thứ nhất là vì linh hồn người mới chết khá ngon, thứ hai... nói ra cũng không ai tin, cần gì phải tốn công phí sức?
Giọt máu kia vừa rơi xuống, trong nháy mắt mười mấy tên yêu tu biến thành lũ chó điên, điên cuồng tranh giành, ra tay với nhau không hề khách khí, mức độ tàn nhẫn thì không ai thua ai.
Nam tử lông mày rậm ngoài miệng thì nhân nghĩa nhưng khi thấy đám người tranh giành trong hỗn loạn, gã tự biết rằng "bao vây diệt trừ" là vô dụng. Hơn nữa sau khi chứng kiến Dạ Kiếm Hàn giết nữ tử kia, gã cũng biết muốn khiến ma đầu này bị thương là không dễ, thay vì dâng mạng thì chẳng bằng đoạt lấy giọt máu kia.
Vì vậy trường đao thay trời hành đạo chuyển hướng, không đâm vào người ma đầu mà đâm vào đồng bọn, một đao xuyên qua kết thúc sinh mệnh người kia đầy tàn nhẫn!
Dạ Kiếm Hàn không di chuyển, trơ mắt nhìn đám người nội đấu, sau đó chết đầy đất.
Người cuối cùng sống sót là nam tử lông mày rậm kia, gã giết đến đỏ mắt, vì đoạt được giọt máu kia mà khuôn mặt gã hưng phấn đầy dữ tợn.
"Ma huyết! Ma huyết! Cuối cùng ta cũng có được, ha ha ha!" Gã cười to, đảo mắt nhìn Dạ Kiếm Hàn đang lạnh lùng đứng đó, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại.
Gã nhanh chóng cất giọt máu kia đi, quay người quỳ gối, dáng vẻ lưu loát dứt khoát: “Đại nhân, tiểu nhân nguyện hiến dâng linh hồn mình, chỉ mong lúc sống có thể đi theo bên ngài!”
Gã vừa dứt lời, Dạ Kiếm Hàn còn chưa kịp phản ứng thì gã đã cảm thấy lạnh lẽo.…