Sở Mộ Vân vừa lúc đứng đối diện với cậu.
Bởi vì cách rất xa nên hắn không thể nhìn thấy đôi mắt bạc kia hơi lóe lên, nhưng lúc này đột ngột đối diện cũng đủ khiến người ta chú ý.
Nếu nói cơ thể Thẩm Vân sau khi trưởng thành hơi giống Sở Mộ Vân thì cơ thể bất tử của Sở Mộ Vân lúc này lại giống hệt cơ thể khi hắn ở trái đất.
Sở Mộ Vân liếc qua, tuy chưa nhìn kĩ nhưng mặt mình thì mình rõ, liếc một cái là đủ rồi.
Tuy Thẩm Vân giống Sở Mộ Vân , nhưng cũng chỉ là giống như anh em được bảy, tám phần.
Sở Mộ Vân bây giờ lại như một khuôn khắc ra với Sở Mộ Vân ở trái đất.
Giống đến mức bản thân cũng không phân biệt được.
Quân Mặc nhìn mình, Sở Mộ Vân cũng không bất ngờ.
Xem ra đã qua 900 năm nhưng Quân Mặc vẫn chưa hoàn toàn quên hắn.
Khá tốt, mở đầu không tồi.
Những suy nghĩ này chỉ nhanh như tia lửa, Sở Mộ Vân rời tầm mắt, yên lặng cụp mắt.
Mà Quân Mặc nhìn về phía này cũng khá hợp lý, bởi vì người vừa ra tay cứu cậu chính là Dạ Kiếm Hàn.
Vì sao y lại ra tay cứu?
Dạ Kiếm Hàn cao giọng trong căn phòng hỗn độn: “Sống cho tốt, giết càng nhiều người càng tốt.”
...!Hóa ra là như vậy.
Quân Mặc là Thiên Họa Chi Thể, đi đến đâu người chết đến đấy.
Càng nhiều người chết càng luân hồi nhanh, linh hồn càng thuần khiết, Dạ Kiếm Hàn không cần lo về chuyện ăn uống nữa.
Sở Mộ Vân lúc này không thích hợp để kết giao với Quân Mặc nên không liếc nhiều thêm một cái, coi như người xa lạ.
Quân Mặc cũng rời mắt, lại trở về dáng vẻ giếng cổ không gợn sóng, không chút dao động.
Dạ Kiếm Hàn quay lại nhìn Sở Mộ Vân: “Xem ra đêm nay ngươi chỉ có thể nghẹn uất thôi.”
Sở Mộ Vân hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Thuộc hạ không cần.”
Dạ Kiếm Hàn không nói gì mà cười, xoay người đi ra ngoài.
Chân y dài, bước chân cũng lớn, bộ y phục đen càng làm nổi bật tấm lưng rắn chắc, dáng người cao ráo.
Chỉ nhìn bóng lưng này cũng đủ khiến trái tim các thiếu nữ đập rộn ràng.
Sở Mộ Vân không thích y cho lắm vì người này đẹp ngang hắn, nếu lúc đi săn đụng phải thì sẽ là hai đối thủ nhìn nhau không thuận mắt.
Dù sao hai bọn họ đều là 1, có lên giường cũng chỉ đánh nhau, không ai trêu chọc ai thì tốt hơn.
Nhưng nhiệm vụ bây giờ của hắn là công lược y.
Như vậy...!lại có cảm giác khác.
Nam nhân mạnh mẽ như vậy nếu bị đè dưới thân…
Dạ Kiếm Hàn đột nhiên quay lại.
Sở Mộ Vân vội thu lại suy nghĩ.
Đôi mắt đen của Dạ Kiếm Hàn sáng lên, khi y nhìn chằm chằm người khác sẽ khiến người ta phải căng thẳng.
Trong mắt Sở Mộ Vân lộ ra vẻ khó hiểu, hắn nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân?”
Dạ Kiếm Hàn nhếch môi, khí thế khiến người ta sợ hãi tan đi.
Y chậm rãi hỏi: “Ngươi thích nam nhân?”
Sở Mộ Vân lập tức ngơ ra.
Dạ Kiếm Hàn nửa cười nửa không nhìn chằm chằm hắn: “Ở trên hay ở dưới?”
Sở Mộ Vân...!bị hỏi đến nghẹn lời.
Nếu nói ở trên thì từ nay hai người sẽ là huynh đệ suốt đời, cùng nhau say mê đi săn.
Nếu nói ở dưới thì khác gì thú nhận là đang giả vờ?
Cũng may câu này....!Có nghĩa rất rộng.
Sở Mộ Vân nhíu mày nói: “Chủ nhân, ta không quan tâm chuyện này.”
Dạ Kiếm Hàn nói thẳng: “Ngươi vừa mới cứng.”
Sở Mộ Vân: “...”
Dạ Kiếm Hàn nhìn chằm chằm hắn một lát, không biết nghĩ đến gì mà rời mắt: "Thôi, tùy ngươi vậy.
Dù sao ta cũng không giữ ai bên mình, không biết có thể giữ ngươi bao lâu.
Ngươi không phải kiềm chế, muốn làm gì cũng được, không cần nói cho ta biết."
Y vừa dứt lời, vẻ mặt Sở Mộ Vân lập tức biến sắc.
Dạ Kiếm Hàn nhạy bén nhận ra.
Giây tiếp theo Sở Mộ Vân lập tức quỳ xuống, giọng nói tràn ngập bất an và sợ hãi: “Chủ nhân, thuộc hạ nguyện theo ngài dù sống hay chết!”
Dạ Kiếm Hàn từ trên cao nhìn xuống hắn: “Vì sao?”
Tuy Sở Mộ Vân đang quỳ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cây tùng.
Hắn nguyện ý bị thuần phục nhưng lại không khuất phục: “Ân cứu mạng vĩnh viễn không quên!”
Ta đã giết ngươi bốn lần Dạ Kiếm Hàn cúi đầu nhìn hắn, trong đầu nhớ tới lần đầu gặp mặt.
Xương cốt hóa thành xác thịt, hắn tràn ngập cảm kích và tin cậy nhìn y.
Mà khi Dạ Kiếm Hàn vươn tay ra lại dễ dàng dập tắt sinh mạng của hắn, khiến hắn chết trong tuyệt vọng.
Sau đó...!lần thứ hai hắn tỉnh lại, mất hết kí ức và cả nỗi tuyệt vọng, chỉ còn lại cảm kích và tin cậy.
Dạ Kiếm Hàn giết hắn bốn lần, tuy nói là muốn xem năng lực chết đi sống lại của hắn nhưng không thể phủ nhận chính là dù sống hay chết thì y vẫn cảm thấy kích động và sung sướng một cách lạ thường.
Dạ Kiếm Hàn không trả lời hắn mà chậm rãi nói: “Không hối hận là được.”
Sở Mộ Vân nghiêm túc nói: “Có thể theo ngài thì thuộc hạ sẽ không bao giờ hối hận.”
Đây là chiến thuật công lược Dạ Kiếm Hàn của Sở tổng.
Đối với quỷ súc cấp S thì không thể dùng cách cưỡng ép hay thuận theo, nhưng lúc đầu chắc chắn phải cho y chút ngon ngọt.
Công lược cũng giống như câu cá vậy, phải đặt mồi câu ngon thì mới bắt được cá…
Nhưng Sở tổng không ngờ lần này không cần hắn nhử mồi.
Bởi vì mồi đã có sẵn.
Hắn theo Dạ Kiếm Hàn suốt nửa năm, hai người ở chung có thể nói là hài hòa.
Dạ Kiếm Hàn trời sinh có dáng vẻ bạo quân, người sống chớ tới gần, nhưng sự thật là y nhiều lúc rất dân chủ
Mỗi ngày y đều bị người người bao vây, không cần đến Sở Mộ Vân phải ra tay y đã có thể hạ gục bọn họ.
Chi phí ăn mặc đương nhiên không hề kém.
Càng hào phóng hơn chính là chuyện tu luyện…
Sở Mộ Vân theo pháp tu, Dạ Kiếm Hàn từ trong bạch cốt lấy ra kho tàng và bí tịch cho hắn thoải mái lựa chọn.
Sở Mộ Vân theo thể tu, Dạ Kiếm Hàn dẫn hắn vào hang yêu thú, đoạt lấy linh đan quý giá được giấu mấy nghìn năm.
Y ném tất cả linh đan cho người hầu nhỏ, dặn hắn đừng ăn sạch nếu không sẽ nổ tan xác mà chết.
Dưới sự bồi dưỡng giàu tài nguyên như vậy, tư chất qua mấy đời Sở Mộ Vân không muốn cao cũng khó.
Cảnh giới tăng đương nhiên sẽ gặp bình cảnh, bình thường sẽ cần một thời gian dài để vượt qua...!Tuy nhiên Dạ Kiếm Hàn lại là vũ khí gian lận lớn nhất.
Cách mấy ngày y lại cho Sở Mộ Vân uống một giọt máu của mình.
Trong lúc đó Sở Mộ Vân vừa chịu đựng khoái cảm tu vi tăng vọt, vừa chịu đựng dục vọng càng ngày càng muốn làm y.
Sau khi cho uống máu xong, Dạ Kiếm Hàn hứng thú nhìn hắn: “Tiểu tử, không ngờ ngươi có thể nhịn được.”
Sở Mộ Vân: Ngươi cho ta chịch, ta chắc chắn sẽ không nhịn được.
Cũng may...!Dạ Kiếm Hàn không nghe được tiếng lòng của hắn.
Vậy tại sao lại nói là có mồi câu sẵn rồi?
Chuyện này xảy ra vào lần bao vây Dạ Kiếm Hàn có quy mô lớn lần trước.
Một tu sĩ thay trời hành đạo nhìn thấy Sở Mộ Vân liền hô lên: “Là Lăng Mộc!”
"Lăng Mộc?" Có người kinh ngạc nói: "Là chó trông cửa của Lăng Tông Môn? Hắn không phải đã chết dưới tay Lăng Huyền sao?".