Trương Hiểu Dung tranh thủ kéo Mộc Dương một cái, bảo cô đừng nói nữa.

Mộc Dương cũng biết dừng đúng lúc cho nên trốn ra sau lưng Trương Hiểu Dung, nhếch miệng cười Mộc Hoan.

Mộc Dương phát hiện ra thì ra mình còn thù rất dai.

Kỳ thực Mộc Hoan cũng còn là một cô bé, tuổi hãy còn nhỏ, thế nhưng cô không thể nào khoan dung độ lượng cho được, cũng không thể tự thuyết phục mình rằng đối phương còn nhỏ cần khoan dung hơn.

Đối phó với dạng trẻ hư đốn này, cách tốt nhất là ăn miếng trả miếng!

Lúc này Mộc Hoan bị Mộc Dương cười nhạo khiến cho cô ta có một dự cảm không lành.

Sau đó cô lại nhìn phản ứng của Trần Xuân Hoa.

Cô theo tiềm thức trốn vào đằng sau lưng Trần Xuân Hoa.

Sau đó cô bám chặt vào áo của Trần Xuân Hoa có chút bất an kêu lên: “Mẹ!”

Trần Xuân Hoa sống c.h.ế.t cũng muốn bảo vệ Mộc Hoan nên không chút do dự nói: “Mẹ, việc này không được, con không đồng ý.”

Những người khác thì thôi đi, nhưng chỉ duy nhất có Trương Hiểu Dung đột nhiên cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cách phản ứng của Trần Xuân Hoa.

Thái độ như vậy của Trần Xuân Hoa cũng khiến người nhà họ Vương có chút không vui.

Nhưng vẫn không nói gì.

Dương Thục Phương trợn mắt nhìn Trần Xuân Hoa một cái rồi nói: “Khi nào chuyện này đến lượt con quyết định hả?”

Trần Xuân Hoa lập tức nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi mà lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra sao? Mẹ đây không phải là đang đẩy Mộc Hoan vào hố lửa sao?”

Câu nói này khiến tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Người nhà họ Vương cũng không thể ngồi yên được nữa mà nói: “Nói thế này là có ý gì đây?”

“Con trai nhà các người ngốc đến độ đi vệ sinh cũng phải có người phục vụ, đã không biết ngại mà còn hỏi tôi à!” Trần Xuân Hoa hét lớn. “Các người muốn mua một đứa con gái về để hầu hạ con trai các người chứ gì, nhưngđừng có mà nghĩ đến con gái của tôi.”

Mộc Dương nheo mắt lại cười lạnh một cái.

Đây thật sự là một vở kịch hay, xem ra Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa đã làm không ít việc xấu đằng sau.

Trần Xuân Hoa cứ như vậy mà chửi con trai nhà người ta, người nhà họ Vương đương nhiên không cam tâm, sắc mặt tối sầm lại.

Nhưng còn chưa đợi đến lúc người nhà họ Vương tức giận thì Trương Hiểu Dung đã phản ứng trước mà hỏi: “Không phải con các người không có bệnh gì nghiêm trọng sao? Sao bây giờ chị ấy lại nói như vậy?”

Bà đột nhiên hiểu ra.

Người nhà họ Vương cũng trừng mắt.

Mộc Khai Kim cũng nhìn qua.

Mộc Trung Quốc cũng đứng dậy nhìn người nhà họ Vương một cách tò mò.

Phản ứng như vậy của Mộc Trung Quốc khiến cho Mộc Hoan có chút bất ngờ.

Nhìn thấy tình thế nhà họ Mộc như vậy, người nhà họ Vương cũng không muốn để cho họ chịu thiệt mà trực tiếp nói: “Ngay từ đầu chúng tôi cũng đã nói rõ tình trạng rồi. Là hai người các người đến nhà bào chúng tôi giấu chuyện này đi, còn bảo chúng tôi diễn vở kịch này, bây giờ còn đổ cho ai chứ.”

Người nhà họ Vương trực tiếp chỉ vào Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa.

Mộc Dương đột nhiên nói: “Hóa ra hôm đó bà và bác bảo đi chợ, thực ra là đến nhà họ Vương sao?”

Cô chắc chắn hôm đó có uẩn khúc.

Không ngờ rằng hai người họ chỉ vì tiền mà lại có ý nghĩ xấu xa như vậy.

Chính là để lừa Mộc Khai Kim.

Mộc Dương sợ Mộc Khai Kim không nghĩ ra nên đã tốt bụng chỉ ra: “Bà và bác biết ngày hôm sau ông nội sẽ đi đến đó nên mới đặc biệt đi nhắc nhở trước! Các người thật xấu xa, dám lừa ông nội như vậy!”

Mộc Dương cũng không muốn làm loạn nhiều.

Nhưng bây giờ không ai có thể quản Mộc Dương được.

Mộc Khai Kim hiển nhiên rất tức giận, trong lòng Dương Thục Phương cũng phát hoảng không biết nên nói gì.

Trần Xuân Hoa cũng không sợ nữa, nói mình tuyệt đối không đồng ý chuyện này.

Trương Hiểu Dung bất mãn nhìn Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa, không biết trong lòng đang nghĩ gì?

Mộc Trung Quốc xông tới trừng mắt hỏi Trần Xuân Hoa: “Chị thật sự định bán Mộc Dương nhà tôi sao?”

Người nhà họ Vương nhìn tình thế không tốt như vậy cũng không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play