Mộc Trung Quốc thực ra cũng không quen đánh con, ít nhất trong trí nhớ hữu hạn là vậy. Nhưng trong lòng Mộc Trung Quốc chắc hẳn cũng cảm thấy Mộc Dương không biết điều. Cho nên ông mới dùng cách như vậy doạ Mộc Dương, muốn cô cúi đầu nhận sai.
Hơn nữa trong lòng Mộc Trung Quốc cũng rất trách móc Trương Hiểu Dung. Trương Hiểu Dung vẫn luôn không chịu nói gì, chỉ chăm chăm che chở Mộc Dương.
Mộc Dương như thể hiểu ra, khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Mộc Khai Kim: “Con tưởng là chú hai và thím hai có thể làm vậy thì nhà chúng ta cũng được. Hơn nữa bà nội quản lý gia đình, bà nội luôn không mua thịt ăn, còn luôn nói thịt chẳng có gì ngon cho nên con nghĩ là bà không thích ăn ấy.”
Hai mắt Mộc Dương nhìn chằm chằm Dương Thục Phương: “Bà nội muốn ăn ạ? Bà muốn ăn thì bà phải nói chứ, sao phải làm thế? Dù là bố cháu hay mẹ cháu thì đều không thể nào không muốn ăn được.”
“Dù bà nội bình thường hay đánh mắng cháu, nhưng nếu bà nội muốn ăn thì cháu cũng đồng ý đưa bà ăn.”
Mộc Dương nói như thế nào phải là hiếu thảo?
Trái lại Dương Thục Phương nghe cô nói những lời này thấy chói tai vô cùng.
Mỗi câu mỗi chữ đều đang chế giễu bà ta đang thèm thuồng.
Dương Thục Phương tức đến run người, chỉ tay vào Mộc Dương mà không thốt lên lời.
Mộc Dương đứng dậy, bê bát phá lấu lên đặt thẳng trước mặt Dương Thục Phương, nói: “Bà nội muốn ăn thì mau ăn đi. Thật sự ăn ngon lắm đó.”
Mùi phá lấu thơm nức mũi, hấp dẫn người ta ứa hết cả nước miếng. Nhưng Dương Thục Phương nghe vào tai lại chỉ thấy bực bội…
Dương Thục Phương giơ tay, muốn hất thẳng bát lòng này xuống đất. Nhưng nhìn vào bát phá lấu béo ngậy, bà ta vẫn không nỡ.
Có điều càng không nỡ lại càng hậm hực trong lòng.
Dương Thục Phương nhìn bộ dạng đó của Mộc Dương, tức đến đau tim.
Cuối cùng bà ta ngay lập tức than khóc, đập bàn la to: “Tôi đã làm nên tội tình gì!”
Trong nhà tức thì loạn cào cào lên.
Trần Xuân Hoa vội khuyên nhủ. Trương Hiểu Dung phát hoảng. Mộc Trung Quốc thì không biết làm gì, cuối cùng cũng chỉ có thể lườm Mộc Dương. Mộc Khai Kim vẫn luôn im lặng không nói gì. Mộc Hồng Chiêu lén thò tay nhón một miếng lòng trong bát, nhân lúc mọi người không chú ý, tranh thủ bỏ vào miệng nhai.
Mộc Dương đứng ở đó chứng kiến toàn bộ những việc này, trong lòng cười không thôi.
Có điều cô cúi thấp đầu đúng ở đó không nói gì, dáng vẻ vẫn hệt như cũ, mọi người đương nhiên nghĩ là cô đang lo sợ, không biết làm thế nào.
Cuối cùng vẫn là Mộc Khai Kim lên tiếng: “Còn không im mồm!”
Rõ ràng là Mộc Khai Kim đang không vui vẻ gì cho cam. Vẻ mặt rất nặng nề.
Mộc Dương thấy ông như vậy là biết trò hay bây giờ mới bắt đầu.
Cũng không biết Mộc Khai Kim sẽ lựa chọn như thế nào đây.
Thực lòng Mộc Dương khá là mong chờ.
Kết quả chỉ nghe Mộc Khai Kim nói một câu: “Một chuyện cỏn con mà nháo nhào lên thành như này không thấy nhục mặt à?”
“Cháu nó dùng năng lực của mình kiếm được cái ăn, con bé muốn cho ai ăn thì cho. Nếu cháu nó nghĩ đến chúng ta, tất nhiên là lòng hiếu thảo của nó, là may mắn của chúng ta. Còn không nghĩ đến thì thôi, chẳng có gì phải nháo nhào lên như vậy.”
“Rồi có cái gì phải tức giận? Thằng hai có hiếu như thế, bà còn không vừa ý cái gì nữa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT