Mộc Dương trừng mắt một cái nói: “Cười cái gì mà cười?”
Thằng nhóc không biết thế nào là đẹp xấu mà còn dám cười cô?
Kết quả, Lôi Hướng Dương lại nói một câu: “Rất có khí chất.”
Đột nhiên lại bổ xung thêm một câu: “Về cắt cho cả Lôi Luy nữa nhé.”
Tóc ngắn rất tiện lợi.
Mộc Dương âm thầm phàn nàn: Đúng là thẳng tính thái quá rồi.
Sau đó Lôi Hướng Dương liền đưa cho Mộc Dương xem những thứ cậu vừa mua được.
Mộc Dương gật gật đầu, phát hiện mọi thứ được mua rất đầy đủ. Ngay cả những thứ gia vị cần thiết như dầu, muối, nước tương và giấm cũng đều đã được mua.
Mộc Dương thầm khẳng định Lôi Hướng Dương đúng là có năng lực làm những loại việc như thế này.
Mua xong gia vị thì họ quay về bắt đầu nấu ăn.
Trong lòng Mộc Dương rất rõ nước sốt muốn ngon thì không thể làm một hai lần là được.
Chuyện này chắc chắn không thể để Dương Thục Phương biết nên Mộc Dương đã trực tiếp kéo Trương Hiểu Dung đi đến chỗ Lôi Hướng Dương.
Dù sao Mộc Dương chắc chắn không thể làm những thứ này một mình được.
Còn về Lôi Hướng Dương thì Mộc Dương cũng có chút nghi ngờ.
Nên để Trương Hiểu Dung làm là tốt nhất.
Lôi Hướng Dương phụ trách nhóm lửa, Mộc Dương phụ trách quan sát còn Trương Hiểu Dung thì phụ trách nấu,
Mà thứ hôm nay phải ướp chỉ có 1 bộ phổi và một bộ lòng lợn.
Hai thứ này đều không dễ làm, Lôi Luy đã rửa cả nửa ngày cũng chưa rửa sạch.
Đặc biệt là bộ lòng lợn vẫn có mùi hôi.
Trương Hiểu Dung đi qua liền nói: “Cái thứ này phải dùng tro rửa mới sạch được. Nếu không thì mùi hôi của lòng lợn sẽ không thể rửa sạch được.”
Sau đó Trương Hiểu Dung lại nói một câu: “Đầu tiên kéo lưới dầu bên ngoài lòng lợn ra, để sang một bên, sau đó rửa sạch.
Mộc Dương ở bên cạnh nghe xong thì có chút ngại ngùng. Mùi dầu bên ngoài lòng lợn không hề thơm.
Nhưng lại nghĩ đến môi trường hiện tại, Mộc Dương liên im lặng không nói gì.
Nhưng cứ nghĩ đến món lòng lợn om, Mộc Dương liền không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Trương Hiểu Dung và Lôi Hướng Dương đều để ý đến điều này.
Nhưng cũng không nói gì. Đặc biệt là Trương Hiểu Dung, bà cúi đầu, sắc mặt có chút âm trầm.
Lôi Luy thực sự còn quá nhỏ nên Mộc Dương đã chủ động làm công việc rửa lòng lợn này.
Nhưng thật sự cái mùi này…….
Trương Hiểu Dung muốn đến giúp đỡ nhưng Mộc Dương lại nói: “Mẹ đi chuẩn bị nguyên liệu trước đi. Chuẩn bị một lượng nguyên liệu tương đồi, đảo với dầu nóng, sau đó hầm canh trước.
Đối với món om này thì nấu càng lâu càng ngon.
Với cả lát nữa còn phải về nhà nấu cơm.
Nếu không Dương Thục Phương kia sẽ làm tung nhà cửa lên mất?
Dù có khăn trùm đầu cuốn quanh, Mộc Dương vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hôi của lòng lợn,
Có điều Mộc Dương vẫn rửa rất kỹ. Lộn ra lộn vào bộ lòng lợn, thêm rất nhiều tro than bóp thật cẩn thận.
Bóp xong lần thứ nhất, quả thật đã nhạt mùi đi nhiều. Ngay cả dịch nhờn trên bộ lòng cũng đỡ hẳn đi.
Chẳng qua là Mộc Dương thấy chưa đủ sạch nên bóp thêm lần nữa. Rửa hết ba lần Mộc Dương mới cảm thấy sạch sẽ.
Sau khi làm sạch bộ lòng, dưới sự chỉ đạo của Trương Hiểu Dung, trước tiên bỏ lòng vào nồi cùng nước lạnh, đun lên một lúc. Bởi vì nếu không làm vậy lát nữa nấu lòng sẽ không mềm nhừ được. Chờ khi nguội sẽ dai như dây chun vậy.
Tất nhiên là Mộc Dương không biết những thứ này, cho nên cô hơi ngạc nhiên: “Hoá ra mẹ biết nhiều như vậy.”
Trương Hiểu Dung lập tức thấy ngại.
Lôi Hướng Dương cũng khen theo: “Chờ kiếm được tiền sẽ đưa dì Trương một phần.”
“Hai đứa nhỏ các con làm hết đấy chứ, dì giúp đỡ chút có gì đâu?” Trương Hiểu Dung gần như đỏ lựng mặt mày, liên tục xua tay.
Có thể ngượng đến độ này, Mộc Dương cũng chịu thua luôn.
Vậy nên Mộc Dương lại nói: “Bây giờ thì sao, làm gì tiếp đây mẹ? Có phải nên xào đồ rồi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT