Lôi Hướng Dương nhìn Mộc Dương, thấy cô có vẻ đã đi dạo đủ rồi bèn hỏi cô có muốn về chưa.

Mộc Dương nhìn Lôi Hướng Dương, trực tiếp hỏi ngược lại một câu: “Có phải cậu quên mất chuyện làm ăn trước đó chúng ta đã nói rồi không?”

Lôi Hướng Dương im lặng hồi lâu, vì cậu đã quên mất thật.

Nhưng thành thật mà nói, cậu cũng không nghĩ chuyện này đáng tin, cho nên sau một đêm suy nghĩ khó tránh tình huống có hơi không muốn làm.

Quan sát vẻ mặt này của Lôi Hướng Dương, Mộc Dương khẽ nhíu mày.

Mặc dù Mộc Dương rất muốn uốn nắn lại ngay nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ của Lôi Hướng Dương. Sau cùng cô đành hít sâu một hơi, phân tích một lượt cho cậu nghe: “Cậu đừng trông vụ làm ăn này tầm thường hơn nữa có vẻ rất khó, thực ra nếu ta làm được, chắc chắn chúng ta có thể kiếm được tiền. Tuy rằng không thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng có thể kiếm chút một chút một, qua mùa thu hoạch chí ít chúng ta có thể tích góp được một chút tiền rồi lại suy nghĩ thêm có thể làm cái khác không. Cứ xem như thật sự thua lỗ, mỗi ngày không bán hết hàng, cậu mang về cho các em ăn cũng coi như cải thiện đời sống. Cậu xem mấy đứa đều đã gầy tong teo thế nào rồi.”

Nói thật, mấy câu phía trước cũng không đả động được Lôi Hướng Dương nhưng những lời sau đó lại thật sự kích thích Lôi Hướng Dương. Vậy nên sau cùng Lôi Hướng Dương cắn răng bất chấp hết: “Được, vậy giờ chúng ta đến hàng thịt hỏi một chút.”

Hai người đi thẳng đến hàng bán thịt, sau khi hỏi thăm giá cả đều bỏ ngang suy nghĩ này.

Quả thật quá đắt tiền, cho dù là lòng lợn không ai chịu mua về làm cũng không dễ mua. Dù sao với tiền vốn của hai người thì không mua được bao nhiêu.

Lôi Hướng Dương ngẫm nghĩ, kéo Mộc Dương quay về, sau đó nhỏ giọng nói: “Làng trên chúng ta cũng có người bán thịt lợn, ông ta đang thu mua lợn ở khắp nơi rồi lại đem ra bán, giá cả bên phía ông ta có lẽ sẽ rẻ hơn trong phố chút ít.”

Lúc này Mộc Dương mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Nếu như kế hoạch này của cô cũng vỡ lở vì thiếu tiền vốn thì quả thật cô cũng không biết nên làm cái gì.

Nói thật, tiền trong xã hội hiện nay quá là quý giá. Thịt lợn bán theo miếng, năm xu là đã có thể mua được một cái bánh bao nhân thịt to rồi. Mười đồng đã tính là khoản tiền lớn. Một trăm lại càng hiếm thấy.

Mộc Dương thật không thích ứng kịp với tình hình này.

Dù sao thời sau thu nhập chi tiêu tính tiền triệu, tiền chục nghìn, chí ít cũng phải mấy nghìn mấy trăm.

Bây giờ đi tới nơi này không chỉ kinh tế kém phát triển mà ngay cả giao thông cũng vô cùng lạc hậu.

Trong lòng Mộc Dương rất rõ, huyện trấn nhỏ mình lớn lên này tương lai không biết sẽ là thành phố đông đúc đường sá thế nào.

Sau này muốn phát triển tốt hơn thì phải rời khỏi cái thị trấn nhỏ này.

Thế là hai người cũng không trì hoãn nữa mà vội vã quay về.

Vừa đi đường Mộc Dương và Lôi Hướng Dương cẩn thận hỏi thăm giá cả hàng hóa

Sau đó mới biết rằng giá cả hàng hóa bây giờ khá thấp. . Cập nhậ𝒕 𝒕гu𝑦ện nhanh 𝒕ại ( 𝒕гù𝐦𝒕г u𝑦ện.VN )

Một cân thịt lợn giá hơn 2 tệ.

So sánh như vậy thì 15 tệ mà trước kia Trương Hiểu Dung đưa cho Mộc Dương lại được coi là một số tiền rất lớn.

Mộc Dương nghĩ đến đây thì trong lòng có chút khó chịu.

Cô thầm quyết tâm, tương lai nhất định phải để cho Trương Hiểu Dung được hưởng phúc. Nếu không thì sao có thể xứng đáng với tình cảm của Trương Hiểu Dung dành cho cô được chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play