Ngay sau đó, Trương Hiểu Dung lại tiếp tục nói một câu thế này: “Hơn nữa, không phải con cũng cảm thấy bác gái nấu ăn không ngon hay sao?”
Lần này Mộc Dương không còn cách nào để phản bác vì Trần Xuân Hoa nấu ăn thật sự không ngon.
Mặc dù nấu ăn như thế này không có kỹ thuật đặc biệt nào đáng nói, nhưng Trương Hiểu Dung nấu lại ngon hơn Trần Xuân hoa nấu, đây là cảm nhận của tất cả mọi người trong nhà họ Mộc.
Mộc Dương nghĩ đến dự tính kinh doanh của mình và Lôi Hướng Dương, do dự một chút rồi nói một câu: Ông ngoại từng làm đầu bếp, vậy mẹ có học được chút nào không, có biết làm nội tạng lợn không?”
Mộc Dương đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Trương Hiểu Dung tự nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ: “Con hỏi cái này làm gì?”
Nghĩ một hồi, Trương Hiểu Dung như nhận ra được gì đó liền thấp giọng hỏi: “Con muốn ăn thịt rồi à?”
Đừng nói đến thịt, cho dù là nội tạng lợn, trong nhà làm cũng tuyệt đối không cho Mộc Dương và Mộc Hoan ăn nhiều. Chủ yếu vẫn là cho đàn ông con trai trong nhà an.
Mộc Dương lắc đầu lấy Lôi Hướng Dương ra làm bia đỡ đạn nói: “Lôi Hướng Dương không phải đã cứu mạng con hay sao? Con nghe cậu ấy nói muốn buôn bán nhỏ, chính là làm món nội tạng lợn này thành món ăn mặn bán cho người ta. Con sợ cậu ấy không có tay nghề ấy nên liền hỏi mẹ. Dù sao con cũng nên báo đáp ơn cứu mạng này của cậu ấy.”
Mộc Dương lấy lý do này coi như cũng hợp tình hợp lý.
Trương Hiểu Dung cũng không nghi ngờ gì thêm mà gật đầu nói: “Con nói đúng rồi đấy, vẫn là nên cảm ơn cậu ấy một chút. Theo lẽ thì nên mua chút đồ gì đó tặng cho cậu ấy.”
Nhưng mà hoàn cảnh của nhà họ Mộc thì….
Dù sao Dương Thục Phương nhất định cũng sẽ không nỡ bỏ ra số tiền này.
Trương Hiểu Phương do dự một lúc nói: “Mẹ đã từng nhìn thấy ông ngoại làm món phá lấu, Hay là để mẹ giúp cậu ấy nghĩ xem cần dùng những nguyên liệu gì nhé.”
Mộc Dương nghe thấy Trương Hiểu Dung nói như vậy thì lập tức vui mừng khôn xiết nói: “Thế thì tốt quá, vậy con thay cậu ấy cảm ơn mẹ trước ạ.” Trương Hiểu Dung liền lộ ra ý cười nói: “Mình cũng không có thứ gì khác để cảm ơn cậu ấy nên là có thể giúp được chút gì đó cũng tốt.”
Mộc Dương gật đầu lia lịa nói chỉ có Trương Hiểu Dung là suy nghĩ chu đáo.
“Lát nữa hỏi ý bố con về chuyện này xem thế nào.” Trương Hiểu Dung nói như vậy, trong lòng nghĩ biết đâu Mộc Trung Quốc lại có cách nào có thể trả ơn Lôi Hướng Dương được.
Chuyện Lôi Hướng Dương cứu Mộc Dương trong lang mọi người đều biết, nếu như thật sự không có gì để cảm ơn, e rằng mọi người đều sẽ bàn tán.
Chuyện này Mộc Dương cũng không muốn quan tâm, chỉ để Trương Hiểu Dung tự quyết định.
Bây giờ trong đầu Mộc Dương toàn tràn ngấp hi vọng về thùng tiền đầu tiên.
Ngược lại quên sạch chuyện về nhà họ Vương kia.
Dù sao thì tối nay nhà họ Mộc cũng không có chuyện gì xảy ra và trải qua một buổi tối yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Dương vội vàng tìm cớ lẻn ra ngoài, sau đó liền đi đến nhà tìm Lôi Hướng Dương.
Cô phải đi xem xem măng trúc quý của mình có hỏng hay không?
Không nhìn thấy thì làm sao mà có thể yên tâm chứ?
Hơn nữa hôm nay nắng rất đẹp, phơi một nắng khéo cũng đã khô rồi. .
||||| Truyện đề cử:
Vạn Cổ Cuồng Đế |||||
Sau đó tìm cơ hội xem có thể gửi xuống trấn bán hay không.
Nhưng không ngờ sau khi Mộc Dương đến thì Lôi Hướng lại không có ở nhà, hỏi Lôi Luy mới biết tôi hôm qua Lôi Hướng Dương đã đến suối Lạn Nê bắt rùa và lươn rồi.
Bây giờ vẫn chưa về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT