Mộc Dương không nhịn được mà nhíu mày. Thế nhưng tiếp sau đó cũng không xảy ra chuyện gì kì lạ. Dù sao, cô cũng không nhìn ra điều gì.
Trái lại hai người này và bác gái kia đều vô cùng nhiệt tình. Còn nói là, nếu Mộc Dương không yên tâm, có thể ở lại thành phố xem thử mấy hôm. Mọi việc ăn ở đều do nhà họ lo. Nhưng Mộc Khai Kim đã lịch sự từ chối rồi vội vàng đưa Mộc Dương chào tạm biệt họ.
Giữa chừng thiếu niên kia quả thật cũng để lộ một số điều thể hiện trí lực của cậu ta không tốt lắm. Tác phong làm việc có chỗ hơi khờ. Làm việc cũng chỉ có thể làm một số việc đơn giản.
Sau khi rời khỏi nhà họ Vương, Mộc Khai Kim ngoảnh đầu nhìn lướt qua Mộc Dương, nghiêm mặt răn dạy: “Ngày càng không không ra làm sao. Bất lịch sự như thế người ta còn tưởng nhà ta không biết dạy con cháu đấy.”
Mộc Dương không lên tiếng đáp lời. Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện khác.
Mộc Khai Kim trông Mộc Dương cúi đầu không đáp thì cho rằng cô đã biết lỗi rồi nên chẳng dạy dỗ thêm nữa.
Mộc Dương nghĩ một lúc lại thốt một câu: “Không thì chúng ta hỏi thêm vài người nữa đi?” Mộc Dương vẫn luôn cảm thấy có điểm nào không hợp lý lắm.
Thế nhưng Mộc Khai Kim lại xua tay: “Con không cần hỏi, ta thấy tình hình nhà bọn họ cũng không tệ. Thằng bé kia dù đúng là hơi vụng về ngốc nghếch nhưng cũng không phải đần độn quá. Trong thôn chúng ta đầy đứa đầu chập mạch còn chẳng tốt bằng nó.”
Nghe ý của Mộc Khai Kim hẳn là ông đã chấp thuận rồi. Vậy lên lời nói treo trên khoé miệng rồi, Mộc Dương đành buông xuống.
Bây giờ có nói nhiều cũng vô ích.
Dường như tất cả biện pháp đều không quá ổn thoả, chỉ còn lại cách mà Lôi Hướng Dương nói.
Tức là bây giờ Mộc Dương buộc phải làm ra tiền. Nhưng đi làm thế nào đây?
Mộc Dương ủ rũ theo Mộc Khai Kim về nhà, Dương Thục Phương cũng chẳng hỏi lấy một câu, chỉ liếc nhìn Mộc Dương một cái, cười chế giễu. Trông cứ như bà ta đã sớm liệu được kết quả.
Trần Xuân Hoa ra đón, nói mấy câu: “Bố cũng thấy gặp rồi đấy, Mộc Dương là cháu ruột con chẳng lẽ con lại hại cháu nó được à?”
“Nếu không phải tuổi của cái Hoan không phù hợp, lại không thích học hành lắm thì con đã cho cái Hoan đi rồi.” Trần Xuân Hoa nói với vẻ mặt tiếc nuối.
Mộc Dương bèn cười hỏi bà ta: “Chị Hoan năm nay cũng mới 15 tuổi, bằng tuổi với anh Vương mà, sao lại là tuổi tác không phù hợp được? Dù có không thích học hành thì với điều kiện của nhà đó, tìm đại một công việc trong nhà máy nào đó không phải là có thể sống ổn định không lo ăn lo mặc rồi sao?”
Vậy nên hà cớ gì Trần Xuân Hoa lại không chịu?
Mộc Dương nói xong lời này cũng không để ý tới Trần Xuân Hoa, cô nhìn về phía Trương Hiểu Dung, nói: “Mẹ, con đi cắt rau lợn đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT