Dù sao cô cũng chưa từng thấy Dương Thục Phương mua kẹo cho trẻ con trong nhà bao giờ.

Mộc Hoan không tranh được kẹo hồ lô, ngay lập tức bĩu môi không vừa ý: “Bà nội thiên vị quá.”

Dương Thục Phương lườm Mộc Hoan một cái: “Cháu đã làm chị rồi còn tranh với em trai cháu nữa à? Còn không mau đi làm việc đi?”

Mộc Hoan bất mãn lườm Mộc Dương đang đứng bên cạnh, “Hôm nay nó còn chưa làm gì, sao bà không nói nó.”

Nhưng không ngờ Dương Thục Phương chỉ quay đầu nhìn Mộc Dương, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Mộc Dương cứ luôn cảm thấy bất thường.

Đến cả Trương Hiểu Dung, Dương Thục Phương cũng không trách mắng một lời, chỉ kêu mau đi nấu cơm, nếu không lát nữa cánh đàn ông về lại không có cơm ăn.

Buổi tối lúc ăn cơm Mộc Khai Kim mở lời, nói ngày mai sẽ đưa Mộc Dương đi gặp mặt.

Dương Thục Phương có chút không vui: “Không dễ gì tìm được chút việc vặt để kiếm tiền mà lại lỡ mất một ngày, không biết sẽ mất bao tiền nữa.”

Mộc Khai Kim lườm Dương Thục Phương: “Việc của bọn trẻ không quan trọng hơn chút tiền đó sao?”

Dương Thục Phương tức giận nói: “Đi thì đi đi, ai cũng làm như tôi hại nói không bằng, ông đi xem về đi coi có nói mấy lời thế này với tôi được nữa không."

Dương Thục Phương nói điều này vừa liếc nhìn Mộc Dương.

Mộc Dương phớt lờ bà ta.

Cô không phải là trẻ con nên cũng không cần đôi co nhiều làm gì.

Dương Thục Phương có thể nói bất cứ điều gì mình thích, cô chẳng thèm quan tâm đâu.

Trương Hiểu Dung vốn cũng muốn đi theo xem thế nào, nhưng vừa định mở miệng, cô vô thức liếc nhìn Mộc Trung Quốc.

Mộc Trung Quốc không nói gì.

Thế là Trương Hiểu Dung lại nuốt lời vào trong.

Muốn đến Đức Dương thì phải đi xe buýt. Muốn đi xe buýt thì phải mua vé, vé tốn rất nhiều tiền.

Với tính cách của Dương Thục Phương, có lẽ bà ta không sẵn sàng bỏ tiền cho ai đi nữa đâu.

Mộc Khai Kim liếc nhìn Mộc Trung Quốc hỏi: "Bố Mộc Dương có muốn đi cùng không?"

Mộc Trung Quốc lắc đầu, chỉ nói một câu: “Con tin vào tầm nhìn của bố.”

Vậy nên sáng sớm hôm sau, chỉ có Mộc Khai Kim và Mộc Dương cùng nhau lên đường.

Mộc Khai Kim không phải là người nói nhiều nên dọc đường hai ông cháu cũng không nói gì với nhau.

Mộc Dương ngồi trên xe hướng về huyện trấn, suốt đường đi không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cô muốn xem thế giới bên ngoài hiện tại như thế nào.

Nhưng cảnh quan đường phố bên ngoài bây giờ khiến Mộc Dương có chút thất vọng.

Nghèo, nghèo quá, thậm chí còn có rất ít cửa hàng.

Xe đi đến Đức Dương mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Ngay lúc Mộc Dương cảm thấy m.ô.n.g mình sắp nát ra rồi thì cuối cùng cũng đến được nhà ga.

Sau khi xuống xe, Mộc Khai Kim nói với Mộc Dương: “Theo sát ông, đừng để bị lạc đường.”

Nói xong, ông chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía trước.

Mộc Dương theo sát Mộc Khai Kim, sau đó hỏi: "Địa chỉ ở đâu? Ông nội có biết không?"

Mộc Khai Kim gật đầu, sau đó đưa địa chỉ ra.

Tất nhiên Mộc Dương không biết nó ở đâu.

Cho nên cuối cùng, ông nội và cháu gái phải vừa đi vừa hỏi đường, lúc hỏi đường, Mộc Dương cũng chủ động mở miệng hỏi trước.

Mộc Khai Kim ở một bên nhìn, cuối cùng khen ngợi: “Bây giờ lanh mồm lanh miệng hơn trước nhiều rồi đó.”

Mộ Dương nghe xong không khỏi cảm thấy ngại ngùng.

Nhưng nhìn thấy Mục Khai Kim vẫn có chút vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Dương suy nghĩ một chút, lúc sắp đến nơi, cô nói: "Ông nội, ông nghĩ chúng ta có nên hỏi hàng xóm tình hình của họ trước không?"

Mộc Khai Kim suy nghĩ một chút, nhận ra lời cô nói cũng có lý, liền gật đầu: “Vậy đi hỏi hàng xóm trước cũng được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play