Trương Hiểu Dung lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn khắc khổ nhăn mày.
Dấu vết của thời gian sớm đã lưu lại trên gương mặt bà.
Rõ ràng người mới có hơn 30 tuổi nhưng nếp nhăn đã rất sâu rồi.
Đặc biệt là đuôi lông mày đã có mấy nếp nhăn rất sâu, càng làm cho Trương Hiểu Dung chỉ cần nhíu mày liền sẽ hiện ra rất rõ.
Cho dù không cau mày cũng hiện ra một vẻ mặt buồn khổ.
Nhìn thấy bộ dạng của Trương Hiểu Dung như vậy khiến lòng Mộc Dương lại mềm yếu một chút, ngữ khí cũng nhẹ đi mấy phần nói: “Nếu như chỉ mình mẹ nuôi anh đi học thì có thể nuôi được mấy ngày chứ? Nếu như ở riêng thì mẹ và bố cũng không phải là không nuôi được. Chỉ là gia đình sẽ sống cực khổ hơn một chút.”
“Ở, ở riêng!” Trương Hiểu Dung nghe thấy hai chữ này thì kinh ngạc đến mức suýt hét lên.
Nghe là đã biết những chuyện như vậy Trương Hiểu Dung chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Nếu như ở riêng thì cũng phải sống chung với Mộc Khai Kim và Dương Thục Phương để chăm sóc họ lúc tuổi già.
Hơn nữa trong thôn vẫn còn có người già làm sao mà có thể ở riêng chư chứ?
Đây chính là nghịch tử bất hiếu.
Nên Trương Hiểu Dung sao dám nghĩ đến chuyện như vậy chứ.
Mộc Dương cũng lười phân biện chuyện này với Trương Hiểu Dung liền thuận theo câu này của bà mà nói: “Nếu như không thể ở riêng thì mọi người sẽ không nguyện ý nuôi anh đi học đâu, mà mẹ nhất định vẫn muốn nuôi anh đi học, vậy thì làm sao nuôi, lấy cái gì mà nuôi?”
“Hôm nay mẹ với bố bàn bạc chuyện này như thế nào rồi?”
Trương Hiểu Dung cúi cúi đầu lật những miếng khoai tây đang nấu trong nồi, buồn bã nói: “Ý của bố con là nếu như nhà đã khó khăn như vậy thì thôi không cho anh đi học nữa.”
Theo tính cách của Trương Hiểu Dung thì chắc chắn sẽ không tranh luận gì nhiều với Mộc Trung Quốc.
Nên Mộc Dương liền thở dài nói: “Nếu như mẹ đã đồng ý rồi thì tại sao vẫn còn nói với con chứ?” Nếu như đã không còn khả năng đi học tiếp thế còn mua sách làm gì?
Trương Hiểu Dung nói: “Anh của con thích đi học, nếu như biết chuyện này nhất định sẽ…”
“Tình hình trong gia đình như thế nào anh ấy cũng biết rồi. Những người khác trong nhà đều không nguyện ý nuôi anh đi học nữa, chúng ta cũng không cách nào miễn cưỡng được nên chuyện này cũng không thể trách mẹ được.” Mộc Dương trực tiếp nói thẳng vào sự thật để cắt đứt đi ý nghĩ đó của bà.
Tình hình trong nhà như thế này mà Mộc Hồng Tinh vẫn cứ muốn đi học, bất luận như thế nào cũng muốn đi học, chỉ biết cưỡng ép sự mềm yếu của bố mẹ, thật khiến Mộc Dương có chút khinh thường.
Thật sự muốn mua sách thì nên nghĩ ra cách thuyết phục Mộc Khai Kim.
Còn đây chỉ biết ép buộc Trương Hiểu Dung thì có tác dụng gì chứ.
Hơn nữa lại còn biết rõ ràng là em gái mình bị bán đi mà vẫn cứ ủng hộ.
Mộc Dương trầm giọng nói một câu cuối cùng: “Mẹ, mẹ cứ như vậy với anh thực ra là đang dung túng cho anh ấy. Anh ấy sẽ cứ không hiểu chuyện như vậy, cuối cùng sẽ bị tất cả mọi người ghét đó. Hơn nữa mẹ đã bao giờ nghĩ nếu như sau này anh không học được, không thi đỗ thì làm thế nào?”
Câu nói này thực sự đã khiến Trương Hiểu Dung dừng lại.
Trương Hiểu Dung một lúc lâu sau mới nói một câu không chắc chắn: “Cũng coi như là đã tốt nghiệp cấp hai, nếu như muốn tìm việc thì cũng tốt hơn là không đi học.”
“Vấn để ở đây là anh ấy kiêu ngạo như vậy? Mẹ nghĩ anh ấy sẽ chịu làm công nhân bình thường hay không.” Mộc Dương không phải là Trương Hiểu Dung nên những chuyện này cô nhìn rất rõ.”
Đối với Mộc Hồng Tinh, cô có một câu đánh giá như thế này: “Tâm tính thì cao hơn cả trời còn làm thì như mèo mửa.”
Sau khi Mộc Dương nói thành thật như vậy, Trương Hiểu Dung lại chìm vào trong sự trầm mặc.
Có thể nhìn ra hiện tại trong lòng bà tràn đầy sự bất an.
Bà cũng thật sự không biết nên làm như thế nào.
Cuối cùng không ngờ rằng Trương Hiểu Dung lại quay ra cầu cứu Mộc Dương: “Dương Dương, thế con nghĩ mẹ nên làm như thế nào đây?”
Trương Hiểu Dung đúng là như đã bệnh thì tìm thầy khắp nơi, cuối cùng lại hỏi đến Mộc Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT