Tiền Duệ vốn nghĩ rằng buổi tối mình sẽ trằn trọc khó ngủ, nhưng sự thật chứng minh cậu suy nghĩ nhiều rồi  — buổi tối hôm nay, cậu nghỉ ngơi vô cùng tốt.

Không cần phải đi làm từ sáng sớm nên vào hôm sau, sau khi Tiền Duệ thức dậy liền lái xe đến cửa hàng mà mình đã từng làm việc thời đại học.

Cửa hàng này bán bánh bao chiên vào buổi sáng, nên cần phải có người làm bánh bao. Khi đó mỗi ngày cậu đều đến đây vào năm rưỡi sáng và làm đến tám giờ rưỡi. Sau ba tiếng làm bánh bao, cậu mệt đến nỗi tay cũng không nâng nổi nhưng khi xách theo bánh bao mà ông chủ cho về nhà, lại cảm thấy thật hạnh phúc, vì Hình Chí Hoành đang ở nhà chờ cậu.

Bây giờ, cậu đã không có Hình Chí Hoành nữa, nhưng lại nhớ tới hương vị bánh bao của tiệm này.

Năm cái bánh bao chiên, năm cái bánh sủi cảo chiên, còn có một chén tào phớ, Tiền Duệ ăn đến nỗi bụng trở nên tròn xoe, sau đó lại nhịn không được mà thở dài. Khi đó cậu thật sự rất ngốc, lúc nào cũng nhường Hình Chí Hoành ăn trước, chờ đến khi Hình Chí Hoành ăn không vô nữa, chính mình mới ăn…

Tuy rằng Hình Chí Hoành theo đuổi cậu trước, nhưng cậu từ nhỏ không có cha, mẹ lại bận kiếm tiền nuôi cậu nên cũng rất ít quan tâm cậu. Sau khi Hình Chí Hoành tổ chức sinh nhật cho cậu, quan tâm đến việc ăn uống hàng ngày của cậu, không qua bao lâu cậu liền hoàn toàn chìm đắm, toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với Hình Chí Hoành, còn không mong được đền đáp…

Có đôi khi bản thân sẽ bị xem nhẹ, chính là bởi vì chính mình phạm tiện trước.

Sau khi ăn sáng xong, Tiền Duệ đi đến một câu lạc bộ giải trí lớn ở thành phố S,nơi mà trước kia cậu thường tiếp đãi khách ở nơi này, thế nên khi vừa mới bước vào thì đã có người nhận ra.

“Giám đốc Tiền, anh muốn đặt bàn hả?” Quản lý Lăng Mộng có quan hệ không tồi với Tiền Duệ nở ra nụ cười công nghiệp.

“Không phải, tôi muốn tìm một người phụ nữ, chấp nhận ra ngoài với khách.” Tiền Duệ nói. Trong câu lạc bộ này, có rất nhiều nhân viên công tác sẽ không nói tới giao dịch thể xác, nhưng cũng có người sẽ ra ngoài với khách.

Nụ cười trên mặt Lăng Mộng đột nhiên cứng lại. “Giám đốc Tiền, trước đây anh…”

Tiền Duệ và Lăng Mộng cũng coi như có quen biết, cậu tất nhiên biết cô muốn nói mình trước đây chưa bao giờ tìm phụ nữ: “Tôi có việc phải tìm một người phụ nữ, không liên quan đến tình dục.”

“Giám đốc Tiền muốn tìm người thế nào?” Lăng Mộng nhanh chóng hỏi.

“Tôi muốn tìm một người phụ nữ kết hôn giả với tôi, chỉ làm tiệc rượu chứ không cần phải đăng ký kết hôn. Tôi muốn cô ấy cùng với tôi đi chụp ảnh cưới, theo tôi về quê năm ngày, trong vòng một năm sau khi “kết hôn” phải giữ liên lạc. Tiền đặt cọc tôi trả là năm vạn, sau khi hôn lễ xong xuôi sẽ đưa thêm năm vạn. Về sau nếu có chuyện gì cần liên hệ, mỗi lần sẽ trả không ít hơn một ngàn.” Tiền Duệ nói. Cậu cùng với người dưới quê cũng không thân thiết, lừa gạt cho qua chuyện cũng dễ làm, mà chút tiền ấy, dù không có số tài sản kia, cậu cũng có thể trả được.

Lăng Mộng nhìn chằm chằm Tiền Duệ một hồi lâu. “Thì ra giám đốc Tiền thật sự là gay…”

“Thế nào, không giống?”

“Là rất không giống… Giám đốc Tiền cảm thấy tôi thế nào?” Lăng Mộng đột nhiên hỏi: “Tôi cần một ít tiền, gần đây tôi dự định từ chức rồi về quê mở cửa hàng nhỏ ở quê để thuận tiện chăm sóc cha mẹ. Trước khi đi có thể kiếm được một khoản cũng không tồi, thuận tiện giúp bạn bè luôn.”

Tiền Duệ biết điều kiện mà mình nói vô cùng tốt đi, sẽ có rất nhiều người phụ nữ ở đây đồng ý. Rốt cuộc cũng chỉ là làm tiệc rượu mà lại không cần đi đăng ký có thể được trả tiền nhiều đến như vậy, so với việc buôn bán da thịt thì tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua nếu như Lăng Mộng đồng ý, thì lại là niềm vui ngoài dự đoán — Bằng cấp của Lăng Mộng không thấp, khí chất cũng tốt, nếu không phải là cậu cong, có lẽ đi tìm vợ cũng tìm một người như vậy.

“Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ trả thêm năm vạn.” Tiền Duệ nói, nếu tuỳ tiện tìm một người phụ nữ, đến lúc đó cậu còn phải đề phòng cô ấy muốn tống tiền mình nhưng Lăng Mộng lại là một người đáng giá để tin tưởng.

“Quyết định như vậy nhé.”

Buổi tối hôm ấy, Tiền Duệ lại gọi điện cho mẹ cậu, hơn nữa còn chuyển cho bà hai mươi vạn để bà bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho mình. Đến ngày hôm sau, cậu lại dẫn Lăng Mộng đến một tiệm ảnh, chụp ảnh cưới.

Hai ngày nay Tiền Duệ tiêu tiền rất nhiều, nhưng trên thực tế, cậu bây giờ cũng không xác định được năm tỷ được thừa kế kia có phải sẽ trở thành của cậu không. Chẳng qua không có đi nữa, cậu cũng không cần lo lắng, hơn nữa cậu cũng đã quyết định thành lập công ty rồi.

Có đôi khi trong buôn bán, kinh nghiệm và nhân mạch thật sự rất quan trọng, dù cho là cậu có thể thiếu thứ khác thì tuyệt đối  không thiếu hai thứ này. Ví dụ như hiện tại, mặc dù đã rời khỏi Hoà Hưng, cậu cũng tin tưởng mình có thể nói ra một số người có thể giúp đỡ.

Nếu năm tỷ kia thật sự tới tay cậu thì cậu sẽ lập tức mở công ty. Còn nếu không có năm tỷ kia, cậu liền đưa cho người khác hoặc là làm người trung gian, tuyệt đối sẽ không bị chết đói được.

Còn nếu tệ hơn nữa, cậu vẫn có thể tìm công ty khác, tiền lương tuyệt đối sẽ không kém hơn Hoà Hưng. Đương nhiên, tiền đề cho tất cả là cậu ở lại thành phố S rốt cuộc thì tài nguyên khách hàng cùng một số điều khác của cậu đều ở đây.

Tiền Duệ vừa nghĩ về tâm sự, vừa chờ thợ trang điểm đang làm tóc cho Lăng Mộng.

Cậu và Lăng Mộng đã chụp xong một bộ quần áo, dù Lăng Mộng không cần phải trang điểm lại nhưng vẫn cần sửa lại tóc.

“Tiền Duệ, tôi khát.” Di chuyển một chút để thợ trang điểm tết bím tóc cho mình, Lăng Mộng dành một chút thời gian gọi Tiền Duệ.

Tiền Duệ cười, rót một ly nước, sau đó cắm một cái ống hút vào. Cậu đưa ly nước qua cho Lăng Mộng đã bị thợ trang điểm làm hơn hai giờ trong hôm nay.

Người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng đang mỉm cười ôn hoà, nhìn người phụ nữ ở trước gương trang điểm bằng ánh mắt chuyên chú…Hình Chí Hoành bị Nghiêm Tề kéo đi mua quần áo, không nghĩ tới khi đi ngang qua tiệm ảnh thì thấy một cảnh như vậy, lập tức cảm thấy như bị sét đánh.

Từ sau khi Tiền Duệ từ chức, tâm trạng hắn vẫn luôn rất kém, hiện tại thấy cảnh như vậy thì trái tim càng như rơi sâu vào đáy vực.

Hắn chỉ cách Tiền Duệ một lớp thủy tinh, nhưng hắn lại cảm thấy như cách thiên sơn vạn thủy*.

*thiên sơn vạn thủy: nghìn núi muôn sông.

“Chí Hoành, sao vậy?” Nghiêm Tề nhìn thấy Hình Chí Hoành đột nhiên dừng bước lại, khó hiểu hỏi nhưng khi cậu ta vừa dứt lời, Hình Chí Hoành cũng đã tránh tay cậu ta, sau đó đẩy cửa tiệm ảnh ở bên cạnh. “Tiền Duệ, cậu đây là có ý gì!”

Tiền Duệ đột nhiên nghe được giọng của Hình Chí Hoành, kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy đôi mắt đang bốc lửa của Hình Chí Hoành. Cậu không hiểu sao có chút vui sướng, lập tức cười cười. “Tôi sắp kết hôn.”

“Được lắm Tiền Duệ, cậu thật có bản lĩnh! Mất công tôi còn lo lắng cho cậu… Mới qua hai ngày, vậy mà cậu đã sắp kết hôn rồi, có phải cậu đã sớm có tâm tư như thế phải không?” Hình Chí Hoành không khống chế được cảm xúc của mình, duỗi tay liền muốn đập chiếc bàn trang điểm bên cạnh.

May mắn Nghiêm Tề chạy vào, nắm lấy cánh tay hắn, mới khiến cho hắn bình tĩnh lại.

Tiền Duệ thấy Lăng Mộng uống nước xong, liền đem cái ly sang một bên. Ánh mắt di chuyển trên người người Hình Chí Hoành và Nghiêm Tề, khẽ cười nói: “Hình tổng, tâm tư này của tôi không sớm hơn anh đâu.”

Hình Chí Hoành nhìn biểu tình của Tiền Duệ như vậy, cơn tức giận cũng càng lớn. “Tiền Duệ! Cậu đem hợp đồng của công ty hủy đi tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, nếu cậu dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt”

“Giám đốc Hình, tôi đã không còn là người công ty anh. Anh muốn nói về hợp đồng thì đi tìm người bên cạnh anh đi.Còn nếu anh muốn nói đến việc phản bội, trước tiên xem rõ người ở bên cạnh anh, đừng có ở chỗ này tự làm mình trở nên xấu hổ, mất mặt như vậy.” Tiền Duệ khinh thường nhìn Hình Chí Hoành. Bộ dạng này của Hình Chí Hoành, là đối với cậu vẫn còn tình cảm ư? Thật đúng là buồn cười!

Hình Chí Hoành nhìn biểu tình khinh thường của Tiền Duệ, lại nhìn đến đôi mắt khi nhìn hắn đã không còn chút tình cảm nào nữa . Đột nhiên hắn cảm thấy trái tim mình như bị thủng một lỗ lớn, có phải hắn đã đánh mất thứ gì rồi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play