Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 50


2 tháng

trướctiếp

Diệp Lưu Tây trở tay siết chặt, dốc sức kéo mà vẫn không thể lôi nổi anh. Cô nhướng mày: “Xem ra là không muốn đứng dậy rồi."
Xương Đông cười xòa: “Chân bị tê đấy mà. Ba ngày không dùng đến, có lẽ nó quên mất phải cử động thế nào rồi."
Anh mượn sức cô rồi chống tay đứng dậy. Diệp Lưu Tây cũng bật cười, khom người xuống dìu anh.
Cô biết anh vẫn buồn, chẳng qua nếu trẻ con buồn thì ném đồ đạc lung tung rồi gào khóc; còn người lớn buồn thì tùy theo tính cách có người vỗ ngực than trách liên hồi, có người mượn say nức nở, cũng có người trầm mặc ít nói hoặc chỉ cười nhàn nhạt mà thôi. Xương Đông đã trầm mặc suốt hai năm, khi anh cười nghĩa là biết tất cả đều vô ích, chấp nhận hiện thực cuộc sống, khép lại vết thương lòng, không làm khó bản thân cũng chẳng phiền đến người khác.
Diệp Lưu Tây dịu dàng bảo: “Đi thôi!"
Cô dẫn Xương Đông ra ngoài, Đường Mập đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, lật ngược lu nước lấy đáy làm bàn để kê chậu nước, khăn bông đặt ngay bên cạnh, bàn chải đã có kem đánh răng. Gã không thấy Xương Đông bị đánh nên thoáng hụt hẫng.
Diệp Lưu Tây đẩy Xương Đông đến trước bàn, chỉ vào cốc: “Đánh răng đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp