Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 49


2 tháng

trướctiếp

Tối đó, Xương Đông không xuống hầm ngủ, Diệp Lưu Tây sai Đường Mập đem hộp rối bóng lên cho anh, thuận tiện vứt cả chăn chiếu của nhóm Lão Thiêm lên trên.
Có đôi khi đàn ông lại mềm lòng hơn cả phụ nữ, Đường Mập khó xử ngập ngừng: “Chị Tây, lỡ như xác sống lại đến, bọn họ toàn là những người yếu ớt..." Diệp Lưu Tây hiểu rõ, Đường Mập chỉ rập rình trộm cắp gian lận, miễn là không phải đổ máu hay đả thương người khác thì cả một nửa Hồng Kông gã cũng dám nhòm ngó, nhưng một khi gặp phải cảnh máu chảy đầu rơi thật sự, gã sẽ lập tức chùn tay.
Đinh Liễu trợn trừng mắt: “Yếu ớt thì sao, làm ra chuyện không biết xấu hổ, bị như vậy là đáng đời. Hơn nữa không phải anh Đông cũng ở trên đó sao. Anh Đông ngủ được mà họ không thể à? Tỏ ra yếu đuối cho ai xem chứ?"
Cũng đúng, nếu nói thêm nữa thì có vẻ lập trường mình lệch lạc quá, vì thế Đường Mập bèn ôm đồ đi.
Diệp Lưu Tây liếc nhìn Đinh Liễu: “Tiểu Liễu nói hay lắm.”
Được Diệp Lưu Tây khen ngợi, Đinh Liễu như mở cờ trong bụng. Từ bé cô đã lăn lộn giang hồ, lập băng đảng đánh nhau, vậy nên cũng thích kiểu người hành xử quyết đoán không mềm lòng, cảm thấy dù làm tay sai cho người như thế cũng là một vinh hạnh. Được khen “nói hay lắm", cô hào hứng tiếp lời: “Nếu chỉ có ba người kia ở ngoài thì em mới sợ ấy chứ. Lỡ như họ lại làm ra chuyện gì nữa thì sao. Có anh Đông trông chừng cũng tốt, họ không dám làm loạn, chúng ta càng được ngủ ngon."
Đinh Liễu thoải mái nằm xuống: “Chị Tây, nếu chị mệt thì nghỉ sớm đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp