Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 47


2 tháng

trướctiếp

Đường Mập rất thắc mắc, rốt cuộc Mắt Mộ, màn ảnh nhỏ, thị thành là cái gì? Song bấy giờ mí mắt Lão Thiêm đã díp lại, hơn nữa hỏi nhiều sẽ khiến người ta nghi ngờ nên gã đành im lìm.
Diệp Lưu Tây đau cả đầu với chuyện quan nội quan ngoại, định ngủ một giấc thật ngon, ấy vậy mà trong đầu chốc chốc lại văng vẳng bài ca dao đó, lát lát lại hiện lên hình ảnh phương sĩ canh lò luyện đan đỏ rực lửa. Đang trằn trọc trở mình thì giọng Xương Đông khẽ khàng vang lên: “Lại phiền não hả?"
Diệp Lưu Tây phủ nhận: “Không có, mặc kệ quan nội hay quan ngoại, tôi chỉ cần được ăn uống đầy đủ, có chỗ ngả lưng, làm chuyện là con người nên làm là được.” Cô quay sang nhìn anh, “Anh đang buồn phiền hả?”
Xương Đông nhìn căn hầm thô sơ tối đen: “Không, buồn phiền không giải quyết được việc gì cả, chẳng qua tôi đang chờ đợi thôi."
Sớm hay muộn mọi chuyện vẫn sẽ có kết quả, có điều nó giống như băng chuyền hành lý ở sân bay, bất kể hành khách sốt ruột cỡ nào thì nó vẫn cứ chầm chậm quay, mãi không đến lượt đồ của anh.
Diệp Lưu Tây nhắm mắt lại.
Cô không biết mình thiếp đi lúc nào, trong giấc mơ lại thấy căn nhà xập xệ trước đây, cánh cửa gỗ bị gió thổi đung đưa, chiếc giày cao su rơi xuống bên cạnh đống lửa, đôi mắt kinh hoàng lộ ra qua vết mẻ của lu nước trong góc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp