Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 1)

Chương 19


2 tháng

trướctiếp

Tiếng chửi thề ầm ĩ vang lên, những người này lâu nay ỷ lại vào máy phát điện và đèn điện nên không trang bị đồ dùng cho tình huống khẩn cấp. Mấy luồng sáng đèn pin soi tán loạn trong lều, có người đập đùng đùng vào máy phát điện, lát sau Khôi Bát mắng ầm lên: “Vô ích thôi, trời sáng rồi sửa."
Sau đó hắn rọi đèn pin, bước tới: “Còn lâu trời mới sáng, mấy vị có vội lên đường không? Nếu không chê thì ở đây nghỉ ngơi một đêm nhé."
Múi giờ ở đây chậm hơn giờ Bắc Kinh nên chắc phải rất lâu trời mới sáng, hơn nữa người ta vốn đã kiêng đi đêm trong hoang mạc, huống chi bên ngoài còn bão cát cuồn cuộn, thế là nhóm họ nhận lời ngay.
Xương Đông đứng dậy ra xe lấy tấm lót và túi ngủ vào, trong lều trải sẵn miếng đệm to, mười mấy người ngủ chung với nhau. Tuy không chú trọng nhưng dù sao nam nữ khác biệt, anh để Diệp Lưu Tây ngủ trên tấm lót sát bên góc lều, còn mình thì nằm cách cô một khoảng coi như ranh giới, Đường Mập nằm cạnh anh.
Sau khi nằm xuống, tiếng cằn nhằn nhỏ dần.
Đường Mập như con sâu co rúc trong túi ngủ, dịch người sát vào Xương Đông, nằm trong hang ổ của toán cướp, gã thật sự khó lòng yên tâm. Xương Đông ngoảnh lại, cảm nhận được hơi thở của Đường Mập phả thẳng vào mặt mình, lòng thầm chán ghét, đuổi gã: “Dịch qua kia một chút."
Đường Mập vẫn bất động, hồi lâu mới dè dặt khẽ hỏi: “Anh Đông, anh nói xem có phải lai lịch chị Tây tầm cỡ lắm không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp