"Những năm xưa, khi còn là Thái tử, nhiếp chính vương đột nhiên thề sẽ không tranh đoạt ngôi vị. Ngươi có nghĩ tại sao không? Bên trong ẩn giấu điều gì? Ngươi ủng hộ Hằng vương, bởi vì công trạng của hắn chồng chất. Nhưng ta hỏi ngươi, nếu không giết người, làm sao có công trạng? Nếu ngươi cho rằng hắn được tiên đế coi trọng, thì ta hỏi lại ngươi, liệu tiên đế có thực sự sáng suốt và đáng để triều thần trung thành hay không?"
"Bách tính an cư, nước không chiến loạn, Tiên đế làm sao không sáng suốt?"
"Nếu tiên đế thật sự sáng suốt, tại sao không trao lại giang sơn cho nhiếp chính vương khi còn là Thái tử? Còn như lời ngươi nói về bách tính an cư, Chí Đức hoàng đế hết lòng trị quốc, bách tính cũng đã an cư, chẳng lẽ tiên đế không phải là người ngồi hưởng quả ngọt từ người đời sau? Còn về chuyện đất nước không có chiến tranh... Nếu quốc gia thật sự không có loạn lạc, vậy những năm trước, vì sao công chúa phải gả sang Hồi Hột?"
"Sư đệ, ta chỉ vô tình nói một câu, ngươi sao lại ép ta đến thế?"
"Thôi nào, thôi nào..." Một giọng nói của lão nhân vang lên, "Cãi nhau suốt đường chưa đủ sao? Cãi to thêm chút nữa, cả người ngoài đường cũng nghe được. Đến khi ấy, đầu của bốn người chúng ta đều sẽ phải dọn nhà đấy."
Lâm Diêm nghe xong chỉ cảm thấy lạnh cả người thay cho họ.
Ta nghĩ cái đầu của các ngươi có lẽ sắp phải dọn đi rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play