Tiên sinh bla bla dạy rất nhiều.
Cái gì mà chuyện riêng tư thì không thể nói ra bên ngoài, cái gì mà nhiệm vụ quan trọng nhất của một phi tử là sinh con nối dõi, cậu không thể, thì phải dâng tiểu mông lên, tận lực tận tâm một chút.
Mặt tiên sinh đều đỏ lên.
Hắn cũng không muốn làm điều này, nhưng Thái Tử điện hạ đã giao phó. Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm dạy học mấy ngày nay của hắn, trừ phi giải thích rõ ràng, không thì vị Thái Tử Phi này sẽ không hiểu được!
Tuy là Lâm Thủ Yến da mặt dày, cũng phải nghe đến đỏ mặt.
Gấp không chờ nổi muốn mau chóng kết thúc, liên tục khẳng định mình nghe hiểu. Tiên sinh lại không tin, muốn cậu lặp lại, đọc thuộc lòng như một điều luật mới tính.
Cậu đường đường là một đại nam nhân, lại phải cúi đầu nghe những lời này suốt hai canh giờ!
Lâm Thủ Yến sao có thể chịu được sự nhục nhã này?
Không để Kỳ Trấn chiêm ngưỡng thành quả học tập này thì không được.
Vì vậy, ngay khi Kỳ Trấn từ bên ngoài trở về phòng, tiểu ngốc liền nhào vào lòng ngực, chu môi hôn lên miệng hắn.
Kỳ Trấn không kịp phản ứng.
“Thái Tử ca ca, ngươi đã về rồi? Có mệt hay không? Phòng bếp đã chuẩn bị cơm tối xong rồi. Thái Tử ca ca muốn ăn cơm trước hay ăn Yến Yến trước? "
Kỳ Trấn: “……”
Từ Phúc Toàn cúi đầu.
Nha hoàn ở cửa đỏ mặt.
Kỳ Trấn thiếu chút nữa đã ném tên Thái Tử Phi mất mặt này ra ngoài. Lời dạy dỗ đã lên đến miệng. Nhưng hắn bỗng nhớ lại lời mình nói với tiên sinh hôm qua.
Hắn nhờ tiên sinh dạy tiểu ngốc đạo lý “Thê lấy phu vì cương* ”, đại khái là tiên sinh dùng sức quá nhiều nên mới có hiệu quả như vậy.
(Thê lấy phu vì cương: vợ phải lấy chồng làm đầu.)
Ít nhất cũng không làm người ta chán ghét.
Mặt Kỳ Trấn có chút nóng.
Hắn không muốn thuộc hạ cảm thấy mình là một chủ quân mù quáng vì sắc đẹp, cũng không muốn dây dưa với vấn đề này.
Bất đắc dĩ, nhịn.
Hắn trả Lâm Thủ Yến đồ chơi nhỏ đã lấy, tống cổ cậu.
Lại phân phó nói: "Mang đồ ăn lên."
Lời vừa dứt.
Tiểu ngốc đã hôn lên mặt hắn, “Ca ca! Ngươi cho ta cái này ta rất thích!”
Kỳ Trấn: “……”
“Cảm ơn ca ca! Cảm ơn ca ca! Ca ca hôn hôn!”
Kỳ Trấn không thể nhịn được nữa, đem đồ chơi vừa mới đưa cho cậu tịch thu, còn cảnh cáo, sau này sẽ không có đồ chơi mới cũng không có điểm tâm nữa, cả tiên sinh dạy lễ nghi cũng đuổi đi.
Không cần học quy củ.
Lâm Thủ Yến nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Nhưng do thiết lập nhân vật, không có đồ chơi và điểm tâm, chỉ có thể buồn bã tủi thân, không ăn được cơm. Chờ khi ăn xong, thần hồn phách lạc nằm liệt trên trường kỷ cạnh của sổ nghịch nghịch tay.
(Trường kỷ: ghế dài thời xưa.)
Nha hoàn cùng thái giám đều canh giữ ở gian ngoài.
Lâm Thủ Yến đang nằm giết thời gian, bỗng nhiên lòng bàn tay bị nhét một con tiểu mã, là đồ chơi Kỳ Trấn vừa mang về.
Lâm Thủ Yến sửng sốt, cầm tiểu mã, nhìn Kỳ Trấn cũng đang cúi xuống nhìn mình.
Trên mặt chậm rãi hiện một dấu chấm hỏi.
“Tiên sinh không nói cho ngươi, phải đợi thời điểm không có người mới có thể cùng cô thân mật sao? ”
Tiểu ngốc ngồi dậy, trong tay cầm tiểu mã.
Kỳ Trấn: “Cô biết ngươi muốn thân mật với cô, nhưng tổ tông lễ pháp không thể bỏ. Ngươi tuy là nam tử, nhưng cũng là Thái Tử Phi của cô, nếu bị truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?”
“Ca ca không thích ta như vậy sao?”
Kỳ Trấn nghẹn lại.
Cú đánh thẳng này, bảo hắn ứng phó thế nào đây.
Nếu là người bình thường, nói không thích thì có lẽ sẽ không coi là sự thật, hoặc nhận ra là lời nói dối.
Nhưng Lâm Thủ Yến là tên ngốc.
Cậu thật sự sẽ tin.
Ánh mắt Kỳ Trấn từ từ di chuyển xuống, dừng lại trên môi cậu, rồi lại nhìn vào mắt cậu. Con ngươi sâu thẳm, thật sự quyến rũ người.
“Cô không có nói như vậy.”
Tiểu ngốc vui vẻ ra mặt, nghiêng người hôn lên má hắn, thì thầm nói: “Cảm ơn ca ca.”
Kỳ Trấn xoa đầu cậu, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Cậu sinh ra đã xinh đẹp, trắng trẻo mềm mại, mang một đôi mắt hơi ẩm ướt, trong sáng.
Kỳ Trấn khom lưng bế cậu lên.
Lâm Thủ Yến đột nhiên không kịp phòng bị, tiểu mã trong tay rơi xuống giường.
“Thái Tử ca ca?”
Kỳ Trấn nói với giọng dịu dàng.
“Cô dùng xong cơm rồi.”
Ăn cơm trước, rồi ăn Yến Yến.
-
Đêm đó, sau khi Kỳ Trấn ngủ say, trong đầu lại mơ thấy đủ loại tư thế tài nghệ.
Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, hắn mặt vô cảm mà nằm trên giường một lúc lâu, nghiêng người, ngón tay cái cùng ngón trỏ tạo thành một vòng tròn, đưa lại gần miệng Lâm Thủ Yến đang ngủ say.
Giống như……
Không ăn được.
-
Lâm Thủ Yến bị ma ma đánh thức.
Cậu lúc trước có nói với ma ma, lúc Thái Tử luyện kiếm nhất định phải kêu cậu dậy, cậu muốn xem.
Cậu mặc một cái áo khoác lớn, ngồi trên trường kỷ cạnh của sổ, mở của sổ ra một khoảng nhỏ, ngắm Kỳ Trấn luyện kiếm. Kỳ Trấn luôn là như vậy, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, tuân thủ nghiêm ngặt cung quy. Cảm giác như tất cả ham muốn đều đặt ở đây.
Lâm Thủ Yến thấy Kỳ Trấn gần luyện xong, quay lại giường, tiếp tục ngủ nướng.
Kỳ Trấn luyện xong kiếm đi vào, dùng khăn lau mồ hôi, đưa mắt về phía giường, sau đó cúi xuống nhặt con tiểu mã mà cậu đánh rơi hôm qua, đi tới nhét nó vào tay Lâm Thủ Yến, mới ra cửa rời đi.
Lâm Thủ Yến đang ngủ say thì nghe thấy một giọng nói xuất thần, "Tiểu mỹ nhân?"
Sau đó là thanh âm Từ Phúc Toàn kinh hoảng, “Chu công tử, người không thể như gọi như vậy.”
“Sao lại không thể? Lâm Thủ Yến lớn lên khó coi sao? Các ngươi không dám, nhưng không có nghĩa bản công tử cũng không dám. Đừng cho là ta không biết, các ngươi cũng ngầm gọi hắn như vậy!”
“Chu công tử, thật oan quá.”
“Vẫn còn ngủ sao? Điện hạ nhờ ta mang gà quay của Phẩm Hương Lâu đến....”
Thanh âm lúc sau có chút lộn xộn.
Lâm Thủ Yến không nghe rõ, mơ mơ màng màng bò dậy, thay quần áo xong, chạy ra bên ngoài .
“Chu công tử!”
Chu Tục Đông cười nói: “Sao không gọi ca ca?”
“Thái Tử ca ca không cho.”
Chu Tục Đông lại cười, đem gà quay vứt cho hạ nhân, “Thái Tử điện hạ hôm nay có việc, kêu ta tới bồi ngươi, ngươi không được phép chạy lung tung.”
Lâm Thủ Yến hơi nhíu mày.
Có lẽ Kỳ Trấn đã có động thái gì đó?
Bằng không tại sao lại tìm người trông hắn?
Lâm Thủ Yến chọc vào hệ thống.
Hệ thống đáp lại khẳng định.
Kỳ Trấn đã ra tay với Ngũ hoàng tử.
Kỳ Trấn đem chuyện Ngũ hoàng tử chơi đùa với người của hoàng đế truyền ra ngoài. Lúc này, trong đại điện, hoàng đế tức giận đến mức từ trên long ỷ bước xuống, đá vào mặt Ngũ hoàng tử.
Lâm Thủ Yến thầm vỗ tay.
Quá xuất sắc.
Lâm Thủ Yến tưởng rằng có chuyện như vậy, hôm nay Kỳ Trấn sẽ về muộn hơn, ai ngờ còn sớm hơn so với mọi ngày. Trước giờ cơm trưa đã trở về, còn cùng ăn cơm.
Chu Tục Đông: “Hắn hôm nay rất ngoan, không có chạy loạn, cũng chưa từng ra khỏi phòng. Lúc ta tới hắn còn chưa dậy. Ta dạy hắn viết chữ, hắn cũng lười nhác, giống như không có tinh thần gì cả.”
Khóe miệng của Kỳ Trấn nhếch lên thành một vòng cung nhỏ, nhưng nhanh chóng biến mất.
Lâm Thủ Yến thấy.
Kỳ Trấn vừa cười.
Cười cậu không trải qua rắc rối nào.
Nụ cười này thật thiếu đánh, Lâm Thủ Yến trực tiếp bỏ qua mỹ mạo của Kỳ Trấn, rất muốn đánh hắn.
Kỳ Trấn nói: “Buổi chiều cô không có việc gì, dạy hắn viết đi.”
Lâm Thủ Yến lập tức mặt suy sụp.
Chu Tục Đông xem đến cười to, “Hắn nghe hiểu kìa!”
Sắc mặt Lâm Thủ Yến càng đen hơn.
Cậu cũng không ngốc đến mức đó.
Kỳ Trấn nhẹ nhàng liếc nhìn Chu Tục Đông, bảo vệ cậu: “Lâm Thủ Yến chỉ là không có thông minh như vậy.”
Chu Tục Đông sửng sốt, ngừng cười, kinh ngạc liếc nhìn Kỳ Trấn, sau đó ánh mắt lướt qua Lâm Thủ Yến.
Điện hạ thế nhưng bảo vệ y?
Trước kia nhắc tới tên liền xụ mặt nhíu mày.
Hiện tại lại đi bảo vệ y?!
Lâm Thủ Yến trong lòng vui vẻ, cười rạng rỡ với Kỳ Trấn, rất hào phóng đem điểm tâm của mình chia cho Kỳ Trấn một nửa.
Chu Tục Đông cố ý nói: “Lâm tiểu công tử, tốt xấu gì ta cũng bồi ngươi gần nửa ngày, sao không thấy ngươi chia cho ta?”
Lâm Thủ Yến lắc đầu.
Lại không thể ngoại tình với ta, chia cho ngươi là muốn ta với Kỳ Trấn đánh nhau sao.
Chu Tục Đông ôm ngực, hô to lòng ta đau quá.
Kỳ Trấn xem cũng không nhìn hắn, chạm vào cốc của Lâm Thủ Yến, gọi người đổi thành thứ gì ấm hơn.
Chu Tục Đông không bao lâu liền rời.
Kỳ Trấn thực sự đã đưa Lâm Thủ Yến ngồi vào án thư, dạy cậu viết chữ và cách đọc. Trước tiên viết chính là tên Lâm Thủ Yến. Chữ Kỳ Trấn thật sự rất đẹp, cứng cáp hữu lực.
Lâm Thủ Yến đánh giá, cái này nếu là ở hiện đại, có thể bán không ít tiền.
Cậu trong lòng đang suy nghĩ yết giá thích hợp, cái trán liền chạm vào lòng bàn tay của Kỳ Trấn. Kỳ Trấn đem cậu đẩy ra, “Dán gần như vậy, làm sao học được?”
Rồi lại mặt không cảm xúc sờ soạng eo cậu.
"Ngồi cho đoàng hoàng."
Lâm Thủ Yến duỗi thẳng eo.
Cái thân thể này của cậu, thành thật mà nói.
Rất nhận người.
Kỳ Trấn chỉ chạm một chút, cậu liền cảm thấy một dòng điện không lối thoát đang điên cuồng chạy trong cơ thể mình.
“Ca ca, ta không muốn viết nữa……” Muốn làm cái khác.
Ví dụ như, ta.
Kỳ Trấn phòng tuyến vững vàng, “Năm mới sắp đến, muốn viết đèn lồng. Ngươi định vẽ bức họa lên giống như tấm bùa cầu nguyện ở chùa Thiên Sơn sao.”
Lâm Thủ Yến câm lặng.
Cậu không có vẽ.
Là viết chữ.
Viết sau lưng Từ Phúc Toàn.
Từ Phúc Toàn cũng chưa nhìn đến, hắn lại dám bịa đặt lung tung.
Kỳ Trấn nắm lấy cậu tay, dạy cậu cầm bút, “Cô dạy ngươi viết tên của cô, hôm nay học hai chữ này.”
Kỳ Trấn đề bút, viết từng nét bút trên giấy.
—— Tử Tắc.
Tên tự của Kỳ Trấn.