Thập niên 70: Đừng làm cha mẹ thua từ vạch xuất phát!

Chương 1.2


2 tháng

trướctiếp

Thấy có bậc thang leo xuống, Tống Đường lập tức nói, “Bác Tôn, bác nói rất đúng, làm việc cần kết hợp với nghỉ ngơi, ba của con thường xuyên nói thân thể là tiền vốn của cách mạng, chỉ có đem thân thể rèn luyện tốt, mới có thể càng phục vụ tổ chức, phục vụ nhân dân hiệu quả được ạ.”

Đầu óc cô xoay chuyển nói, “Bác Tôn, ba con đánh bóng bàn cũng đỉnh lắm, nếu bác muốn luyện, bác cứ thoải mái gọi ba con đi ạ.”

Tống Đường không nói khoa trương, kỹ năng của ba cô thật sự đỉnh của chóp, rốt cuộc thì sức lực cũng không đặt lên công việc mà.

“Được nha.” Bác Tôn vén tay áo lên, “Thời bác đi học còn đại diện toàn trường đi thi đấu đấy, giờ già rồi, xương cốt không chịu nổi.”

Tống Đường nói ngọt nói, “Bác Tôn bác không có già chút nào, anh trai bên cạnh còn già hơn bác nhiều.”

Anh trai: “……”

Hắn biết mình già nhanh hơn tuổi, nhưng cũng không đến mức đó chứ!! Phó chủ nhiệm Tôn đều đã 35 tuổi, mà anh mới chỉ hơn 20 một chút thôi mà! Nhưng đối phương vẫn là một đứa bé, nếu so đo thì tỏ vẻ mình không được rộng lượng lắm.

“Trước mắt như vậy đi ạ.” Tống Đường tay nhỏ vỗ vỗ, “Bác Tôn đừng quên đó nha.”

Nói xong, cô liền chạy về hướng sân thể dục đằng sau.

Vừa đến sân thể dục, Tống Đường liền thấy cảnh tượng ba mình đánh bóng bàn,  mồ hôi tuôn ra như tắm, nhịn không được thở dài, ba mình nếu là đem sức lực này đặt lên sự nghiệp thì tốt biết bao.

Cô cũng không vội qua đó thúc giục ông bô nhà mình, bởi vì có thúc giục cũng vô dụng, ba mình nhất quyết phải đánh xong 3 ván mới chịu.

Càng quan trọng hơn, có tiền đặt cược, bên thua cấp bên thắng mua bắp rang ăn.

Tống Đường vẫn rất là để ý bắp rang.

Nhận thấy nhiều người quen trên sân, hẳn là nhờ ký ức đời trước rồi, não cô tuy hơi này nọ nhưng được cái linh hoạt , tên ai, chức vụ gì, quan hệ với ai tốt, cô vẫn cẩn thận nhớ kỹ.

Ví dụ thanh niên đeo kính, đang chạy bộ trên sân kia, tốt nghiệp Đại học Công Nông Binh, chuyên môn giúp cục trưởng viết bản thảo, sửa sang lại tài liệu.

Nghe nói gia hỏa này mỗi ngày đều ngâm nga lời trích của chủ tịch, đọc sách nhiều không nói, còn tự giác kiên trì chạy bộ rèn luyện thân thể, ôi cái năng lực này!

Tống Đường nâng má, người này mà là ba cô thì tốt rồi.

Vừa nghĩ vừa ghét bỏ mà nhìn ông ba già còn đang đánh bóng bàn.

Tống Thành không biết con gái ruột ghét bỏ chính mình, lúc này hắn hiện tại chỉ nghĩ được là đánh một quả bóng nhỏ, bắp rang thơm liền đến tay.

Cục Khai thác Quặng có ông lão nổ bắp rất thơm, ngô nổ tạch tạch tạch như pháo rang, hương vị thơm cực kỳ, công nhân viên chức trong xưởng, từ già đến trẻ, nam nữ đều thích ăn.

“Thành ca.” Lưu Bình Viễn giơ ngón tay cái, “Bái phục bái phục nha.”

Lưu Bình Viễn đầu cắt tóc ngắn, cơ bắp căng phồng, là nhân viên mới được điều từ thành phố về đây.

Tống Thành xoa xoa bóng bàn, đem quả bóng cất vào túi, cười nói, “Lần sau lại đánh tiếp.”

Lưu Bình Viễn mồm to rót nửa ly rồi uống sạch, “Thành ca, chờ lát nữa cùng nhau ăn đi?”

Tống Thành xua tay, “Con gái tới tìm .” Hắn đã sớm thấy Tống Đường, “Đang ngồi ở trên tảng đá kia kìa.” Hắn ra hiệu Lưu Bình Viễn nhìn.

Xem tròng mắt con bé lộc cộc chuyển động kìa, khác gì con khỉ con đâu.

Hắn sao lại sinh ra vật nhỏ như vậy được không biết.

Lưu Bình Viễn xem Tống Đường, khen câu, “Thành ca, đứa con gái này của anh lớn lên thật đẹp nha, đôi mắt là đôi mắt, cái mũi là cái mũi.”

Tống Thành: “……”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp