Thập niên 70: Đừng làm cha mẹ thua từ vạch xuất phát!

Chương 1.1


2 tháng

trướctiếp

Năm 1973 , tại cơ sở Cục Khai thác Quặng số 54.

Tiết trời tháng 3 không nóng không lạnh, bầu trời như bức tranh tô điểm vệt sáng màu đỏ, hồng hồng rực rỡ cả một góc.

Đài phát thanh đang phát Đông Phương Hồng, năm ba nhóm công nhân từ trong xưởng ra tới, đã đến giờ tan tầm.

Cục Khai thác Quặng có tầm hơn trăm người, quy mô không tính là nhỏ, giờ tan tầm người ra càng nhiều, một đứa trẻ chạy xuyên qua đám đông, động tác linh hoạt như cá bơi vậy.

“Ai u, đây không phải bé con nhà Tống Thành hay sao.”

Nghe được có người nhận ra mình, đứa bé lập tức dừng lại, ngửa đầu nhìn người đàn ông nói chuyện, ngọt ngào mà kêu, “Bác Tôn.”

Bé gái nhìn chằm chằm chiếc bút máy hiệu Anh Hùng đang đeo trước ngực của người đối diện,  trong lòng nhẩm nhẩm, nói, “Bác Tôn, ba của con có phải ở lại tăng ca không ạ?”

Có thể sử dụng bút máy hiệu Anh Hùng, ít nhất cũng là cán bộ.

Đứa bé lanh lợi, làm bộ làm tịch mà thở dài, “Haiz, ba của con, người này thật là, chính là thích tăng ca, mẹ con vì chuyện này nhắc nhở ba rất nhiều lần, nhưng ba của con nói vì tổ chức công tác không vất vả chút nào.”

Người đàn ông bên cạnh nam thanh niên trẻ nhíu nhíu mày, đứa bé này trợn mắt nói dối à.

Trong xưởng ai mà không biết Tống Thành thuộc về loại hình tan tầm liền biến mất không thấy bóng dáng đâu, còn tăng ca? Lừa ai đâu.

Nam thanh niên thẳng tính nói, “Tống Đường, ba cháu đang ở phía sau sân thể dục cùng người ta đánh bóng bàn đấy.”

Tống Đường: “……”

Chết tiệt…… Có chút xấu hổ.

Trong lòng thầm nhủ: Ông bố già không nên thân mà!

Đôi mắt cô trừng lớn, cần phải quản chặt ba mình mới được, tiếp tục như này, cô sao có thể được hưởng điều kiện “X nhị đại” được ! Cô yêu cầu cũng không cao, quan nhị đại, phú nhị đại, nếu không thì học nhị đại cũng được mà…

Hiện tại căn cứ tình thế trước mắt, quan nhị đại là có khả năng nhất.

Tống Đường mới năm tuổi, phải tính toán lo liệu việc lớn như vậy, là do một năm trước cô đột nhiên có ký ức đời trước!

Tiêu hóa chuyện này nửa năm, phát hiện bản thân đời trước là quan nhị đại, không chỉ vậy, cô vẫn là người thắng trên đỉnh nhân sinh , từ nhỏ nằm đâu trúng đấy, làm gì cũng thuận lợi suôn sẻ.

Nhưng nhìn xem đời này, aiii, cô chuyển kiếp có vẻ hơi thất bại thì phải.

Ba già tên Tống Thành, bởi vì là con trai út trong nhà, lười chảy thây, luyện ra một tay sờ cá mặn đỉnh cấp, cảnh giới này cao đến nỗi, không có cơ hội sờ cá, cũng có trình độ sáng tạo cơ hội để mà sờ.

Mẹ già kêu Lý Nam, tuy rằng không so được độ lười của Tống Thành, nhưng mà có thêm thủ đoạn lừa người, còn dạy Tống Đường làm sao lừa gạt người ta ra ngô ra khoai. What? Tống Đường tiếp nhận xong ký ức thật sự không hiểu.

Tay nhỏ cô nắm chặt, thầm nghĩ: sự nghiệp đầu thai bước đầu hơi trục trặc rồi, cũng không thể tiếp tục nằm yên như vậy.

Người ta từng nói: Một bước thụt lùi cả đường thụt lùi không tới đích.

Vì thế cô đem chủ ý đánh tới trên người Tống Thành và Lý Nam.

Nhưng hai vợ chồng này, người này so với người kia còn cá mặn hơn, thật sự là sầu chết đứa con gái này mà.

Xin hỏi: Có phương pháp nào có thể khiến cha mẹ chăm chỉ công tác không?

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Đường , người đàn ông xưng “Bác Tôn” cười cười, “Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi không phải sao, đánh bóng bàn cũng khá tốt nha.” 

Vợ bác Tôn Chu Thính từng nói, đứa con gái nhà Tống Thành thế mà đáng yêu, buộc hai vợ chồng Tống Thành  xem báo chí, viết tổng kết.

Lần đầu nghe thấy con cái bắt cha mẹ học tập, thú vị.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp